🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Căn nhà ẩn cư biệt lập của nhà họ Mễ chia thành khu trước và khu sau. Phía trước là tứ hợp viện ba sân, còn phía sau là một ngôi nhà hai tầng. Phòng của Mễ Cấn Liên nằm ở ngôi nhà hai tầng này, so với kiến trúc nhà gỗ truyền thống của khu trước thì tòa nhà mang phong cách châu Âu này khá nổi bật. Tầng hai có một sân thượng, đứng ở sân thượng có thể nhìn thấy mọi thứ ở con hẻm phía sau - những người bán hàng rong gánh hàng rao bán, lũ trẻ chơi đá cầu và con quay, còn có thể ngắm bầu trời, mây trôi, đàn chim bồ câu vút bay qua…

Nhưng ngày nào cũng chỉ nhìn thấy những cảnh này, Mễ Cấn Liên chán lắm rồi!

Cô ta muốn ra ngoài, muốn đến trường, nhưng cha cô ta không cho phép. Hồi nhỏ từng có một thầy tướng số xem quẻ cho ông ta, nói rằng năm ông ta bốn mươi lăm tuổi sẽ gặp vận hạn, có thể gặp tai nạn đổ máu hai lần. Cái chết của Bạch Ninh thị được coi là ứng nghiệm một nửa quẻ, vì vậy ông ta cực kỳ tin tưởng vào điều đó.

Để tránh họa sát thân thứ hai, cả nhà họ Mễ đã ẩn cư trong khu nhà biệt lập này, rất ít khi ra ngoài, ngay cả việc học của các em cũng chuyển sang học tại nhà.

Ẩn cư hai mươi ngày hay nửa tháng thì còn chịu được, nhưng duy trì tình trạng không thấy ánh mặt trời trong thời gian dài thế này Mễ Cấn Liên làm sao chịu nổi, ngày nào cô ta cũng đập phá đồ đạc để trút giận.

Mỗi khi nghe thấy tiếng đập phá, ông Mễ và bà Mễ chỉ biết bất lực lắc đầu. Hồi đầu khi khuôn mặt con gái bị thương bê bết máu, họ nghĩ chắc rằng đã bị hỏng cả mặt rồi.

Nhưng sau thời gian điều trị, khuôn mặt dần hồi phục, dù vẫn còn sẹo nhưng không đáng sợ như tưởng tượng, chỉ cần đánh phấn nhiều một chút thì vẫn đẹp rạng rỡ.

Nhưng cũng chính vì thế mà ông Mễ càng lo lắng nhà họ Bạch sẽ tìm cách trả thù.

"Lòng người không cân bằng, gia đình ta bình an vô sự, còn họ thì một người chết một người ngồi tù, làm sao mà cam lòng bỏ qua được."

Ông ta dặn vợ nhất định phải trông chừng các con cẩn thận, năm nay tuyệt đối không được ra ngoài. Khi thấy thông báo đuổi học Bạch Oánh Oánh của trường nữ sinh Thanh Tâm đăng lên báo, ông ta vô cùng hả hê, gọi quản gia Ngụy Tam tới bảo đối phương nhanh chóng liên hệ với các tờ báo khác để đăng lại, làm cho dư luận dậy sóng.

Bà Mễ thấy vậy thì không hiểu, nói: "Vừa mới nói là sợ lòng người không cân bằng, sao giờ lại muốn quật xác vậy?"

Mẹ con nhà họ Bạch đã thê thảm lắm rồi, danh tiếng khó nghe vô cùng, bà Mễ không hiểu tại sao chồng mình lại muốn bôi nhọ họ thêm nữa.

Bà ta nói: "Nếu ba đứa con còn lại của nhà họ Bạch biết chuyện này, chẳng phải càng muốn quyết sống mái với chúng ta sao!"

Ông Mễ hừ khẩy một tiếng nói: "Đúng là suy nghĩ của đàn bà!"

Bà Mễ sững sờ, thật sự không hiểu nổi.

Ông Mễ nói: "Tam sao thất bản, đổi trắng thay đen, sức mạnh của dư luận đủ để làm mờ ranh giới giữa đúng và sai, giữa thật và giả. Chỉ cần có nhiều người nói thì người ta sẽ tin lời đồn là sự thật. Tôi làm như vậy mới có thể hoàn toàn ngăn cản đám con cái nhà họ Bạch trả thù!"

Ông ta nói với vẻ nham hiểm: "Bà nghĩ đi, nếu khi bọn chúng trở về cũng không thể phân biệt thật giả được, mà còn nghi ngờ mẹ và em gái mình làm những chuyện như thế thì sao?"

Bà Mễ như bừng tỉnh đáp: "Đúng vậy, bọn chúng xa nhà tám, chín năm rồi. Mẹ và em gái không có cách nào sống nổi nên phải bán mình, nghe hợp lý quá mà."

Ông Mễ cười khẩy: "Bọn chúng còn mặt mũi lật lại vụ án sao? Nếu thật sự lật lại vụ án, chẳng phải sẽ khiến tai tiếng của mẹ và em gái bị bới móc lần nữa sao?"

Bà Mễ vỗ bàn khen ngợi: "Đúng vậy! Người chết đã chết rồi, người sống còn phải lăn lộn trong xã hội, làm sao chịu nổi tiếng xấu đó. Có lẽ bọn chúng che đậy còn không kịp ấy chứ."

Ông Mễ hít một hơi xì gà, nói: "Vì thế chúng ta phải tạo ra dư luận, làm cho mọi chuyện trở thành sự thật không thể chối cãi!"

Bà Mễ như được khai sáng, nói: "Nếu thế chúng ta chẳng cần phải sợ nữa, cũng không cần phải trốn tránh ở đây không ra ngoài thế này, cứ việc quay về nhà thôi."

Nói thật thì bà Mễ cũng đã phát ngán việc "bế quan tỏa cảng" này lắm rồi. Mấy năm ấy bị chiếm đóng, cuộc sống đã buồn tẻ cực kỳ, tòa Chính Dương đóng cửa khiến các nghệ sĩ hát hí khúc hay chạy về hậu phương, có tiền cũng không nghe kịch hay được. Bây giờ các nghệ sĩ đã trở lại, mà mình phải trốn trong căn nhà này không thể ra ngoài, sắp chán mốc meo đến nơi rồi!

Thế nhưng chồng bà ta lại lắc đầu, cảm thán: "Gác lại vũ khí, quay về hòa bình, càng nghĩ càng thấy thấm thía lời thầy trụ trì Khinh Trần nói, năm tuổi hạn của tôi, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn."

Đúng lúc đó Ngụy Tam bước vào, hai vợ chồng dừng cuộc trò chuyện.

Ông Mễ giao việc cho Ngụy Tam, dặn ông ta lo liệu vụ bên tòa soạn, nhân cơ hội lần này Bạch Oánh Oánh bị đuổi khỏi trường nữ sinh để khuấy chuyện cũ của mẹ con họ Bạch lên lần nữa.

Dặn dò xong, khi Ngụy Tam định lui ra, ông Mễ chợt nhớ đến chuyện của Vương Nhị mặt rỗ nên hỏi: "Vẫn chưa có tin tức gì về Vương Nhị mặt rỗ sao?"

Ngụy Tam đáp: "Sắp lật tung cả Tứ Cửu Thành lên rồi mà vẫn không tìm thấy gã đó, nhưng có một chuyện khá kỳ lạ."

*Tứ Cửu Thành: Chỉ bốn cửa hoàng thành, chín cửa nội thành ở Bắc Kinh (tên cũ là Bắc Bình). Bốn cửa hoàng thành gồm có Thiên An Môn, Địa An Môn, Đông An Môn, Tây An Môn. Còn chín cửa nội thành gồm có Chính Dương (Tiền môn),Sùng Văn, Tuyên Vũ, Triêu Dương, Phụ Thành, Đông Trực, Tây Trực, An Định, Đức Thắng. Nay khi nhắc đến Tứ Cửu Thành thì có thể hiểu đang chỉ Bắc Kinh.

Ông Mễ cảnh giác: "Nói đi!"

Ngụy Tam đáp: "Ngày mà thi thể Nhiếp Văn Lộng xuất hiện trước cổng nhà chúng ta ở Hà Công Phủ, cảnh sát đến hiện trường đã tìm thấy một nhân chứng là người của tiệm bánh bao. Nhưng ông đoán xem, khi tôi dẫn người đến tiệm bánh hỏi thăm thêm, chủ tiệm nói người phụ nữ đó đã nghỉ việc rồi, làm có một tuần rồi nghỉ, không bình thường cho lắm!"

"Ông nghi ngờ vụ án đó có ẩn tình gì khác?"

Ngụy Tam đáp: "Chuyện đó xảy ra vào khoảng ba, bốn giờ sáng, thường không có mấy ai ra đường vào giờ đó. Cho dù tiệm bánh phải dậy sớm nhào bột, chuẩn bị nhân bánh các thứ, nhưng thế cũng quá sớm. Chủ tiệm nói bình thường gần năm giờ họ mới bắt đầu chuẩn bị, bốn giờ mới dậy để ủ bột, nhưng vì người mới này chăm chỉ nên dậy sớm. Nhưng sao lại trùng hợp như thế được, như thể dậy sớm chỉ để báo cho cảnh sát biết Vương Nhị mặt rỗ là hung thủ vậy!"

Ông Mễ cau mày hỏi: "Ông đã nói chuyện này với Vương Lâm chưa?"

"Vẫn chưa, một là tôi sợ bản thân cả nghĩ quá, vì chủ tiệm nói người phụ nữ đó có giọng vùng Quan Ngoại, mà chúng ta không có giao thiệp gì với người Quan Ngoại cả, cũng không thù hằn gì với họ; hai là bây giờ Cục trưởng Vương không còn như trước, ông ấy bận rộn truy quét phản loạn, một lần làm phiền sẽ khiến ông ấy chậm trễ mất nửa ngày trời, làm lỡ cả khoản thu chục vạn đồng đại dương…"

Ông Mễ quát to ngắt lời, bảo ông ta không được nói năng lung tung rồi đuổi người đi tiếp tục tìm Vương Nhị mặt rỗ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Ngụy Tam đi khỏi đó, ông Mễ quay sang nói với bà Mễ: "Bà còn bảo trốn hay không cũng chẳng sao, nhìn loại người này xem, chúng ta có thể tin cậy được không?"

Nói thật thì cái chết của Bạch Ninh thị xảy ra ở nhà bọn họ quá bất ngờ, hiện trường có thể làm giả, nhưng không diệt khẩu nhân chứng được, không những thế còn phải lôi kéo, vì vậy họ mới thăng chức cho Ngụy Tam làm quản gia.

Nhưng tính tình Ngụy Tam thì khó mà làm quản gia khiến mọi người tin phục được, trước nhất cái miệng hay bép xép của ông ta là một vấn đề lớn.

Bà Mễ im lặng không nhắc đến chuyện quay về nhà nữa, cứ tiếp tục trốn thì hơn.

...

Từ hôm được cháu trai khai sáng cho, ông cảnh sát già Kim Tam đã bắt đầu tìm hiểu đầu đuôi chuyện ở Hà Công Phủ, khi đọc báo không chỉ chú ý đến mỗi thời sự chính trị nữa mà bắt đầu để ý cả các mục xã hội.

Ngày nọ khi thấy chuyện mẹ con nhà họ Bạch lại bị dư luận công kích, ông ấy cảm thấy rất bất an, hối hận vì hôm ấy mình không cẩn thận để người ta lừa lất mất vật chứng! Ông ấy vốn đã là một cảnh sát ngụy từng làm việc cho người Nhật, nay phải cụp đuôi làm người đã khó lắm rồi, lại gặp thêm chuyện phiền phức "tắc trách" thế này, hừ!

Mấy ngày qua ông ấy đã đi nghe ngóng khắp nơi, sau khi Bạch Oánh Oánh ngồi tù, Bạch Ninh thị qua đời, nhà họ Bạch chỉ còn một người hầu già đã bảy mươi tuổi, thế cô nhóc đến lấy vật chứng hôm đó là ai?

...

Ban đêm, dưới ánh đèn dầu lờ mờ, Bạch Tố Khoan ngồi chép báo chí.

Các cơ quan và tổ chức đoàn thể xã hội thường có thói quen đặt mua báo, trường nữ sinh Thanh Tâm cũng không ngoại lệ.

Từ ngày bắt đầu vào làm, Bạch Tố Khoan đã bắt đầu tìm kiếm các bài báo liên quan đến Vương Lâm trong các chuyên mục.

Vương Lâm mới chỉ đến Bắc Bình ba, bốn tháng, vì thế khối lượng công việc này không quá lớn.

Từ tháng chín đến nay, bất cứ bài báo nào dù mới hay cũ, hễ có liên quan đến Vương Lâm là cô đều chép lại.

Đây là cách chính để cô hiểu rõ tình hình của Vương Lâm.

Tối nay khi sao chép cô hơi phân tâm, vì cô vừa thả "quả bom" đầu tiên cho Vương Hủy.

Rạp chiếu phim Quang Lục nằm trên phố Đại Nhai bên trong cửa Sùng Văn, hôm nay chiếu bộ phim điện ảnh mới do Triệu Đan thủ vai chính.

Có lẽ để phù hợp với chiến dịch truy quét th@m nhũng và bài trừ phản loạn hiện nay của Chính phủ, nội dung phim nói về vụ án lừa đảo vàng.

Vương Hủy, Thủy Văn Anh và Cố Bá Quyên vốn thích phim tình cảm nên chẳng mấy hứng thú với thể loại này.

Khi bộ phim kết thúc, ba người đứng lên định rời khỏi rạp, bỗng nhiên Thủy Văn Anh thấy một tờ giấy gấp rơi ra từ trên người Cố Bá Quyên nên bật thốt lên: "Bá Quyên, cậu rơi đồ kìa."

Dưới chân ghế có một tờ giấy gấp, Cố Bá Quyên nhặt lên mở ra, mặt đỏ bừng như gan lợn.

"Chuyện gì thế?"

Vương Hủy và Thủy Văn Anh cùng nhìn qua, thấy tờ giấy là một biên lai phạt bán dâm trông rất quen, nó giống y hệt tờ đã xuất hiện ở hội trường trường học lần trước. Chỉ khác lần này người bị phạt là mẹ của Cố Bá Quyên.

Cố Bá Quyên vừa giận vừa xấu hổ, biết rõ đây là bịa đặt.

Còn Vương Hủy lại lo lắng bất an, vì lần trước cha cô ta đã nói rằng biên lai phạt không thể giao cả liên trên và liên dưới cho người bị phạt, chắc chắn tờ này là giả.

Nhưng cô ta không thể nói ra điều này, vì Thủy Văn Anh và Cố Bá Quyên từng thấy qua tờ của Bạch Oánh Oánh, nếu nói rằng tờ này là giả, họ sẽ liên tưởng tới chuyện tờ trước đó cũng là giả và suy đoán rằng vụ án của Bạch Oánh Oánh có thể là oan sai.

Bóng đen từ vụ án của Bạch Oánh Oánh vẫn chưa phai nhạt trong lòng cô ta, giờ lại xuất hiện sự việc kỳ lạ thế này, cô ta không thể không cảnh giác.

Cô ta vội quan sát xung quanh và hàng ghế phía sau, phần lớn mọi người đã rời khỏi chỗ, đang xếp hàng ở lối đi di chuyển về phía trước.

Cô ta không thể xác định ai đã ngồi gần họ trước đó.

Trong ấn tượng của cô ta, ngồi ở hàng ghế sau là một cô bé khoảng mười một, mười hai tuổi.

Tuổi còn nhỏ như thế, khả năng không cao. Vậy rốt cuộc là ai?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.