Chết tiệt!
Lúc tan làm, Ninh Noãn Noãn làm vỡ một cái cốc cà phê, sắc mặt cô u ám rời khỏi viện nghiên cứu. Ngay cả Viện trưởng Trương cũng phải tránh mặt, không dám chọc vào cô!
Trên đường lái xe về nhà, cô đập mạnh tay vào vô lăng.
Cơn giận dữ trong lòng như sắp bùng nổ!
Có kẻ trong giới tung tin đồn về anh trai cô, thêu dệt đủ thứ vô lý đến đáng sợ, từ SM gì đó đến đồ b**n th**, đổ hết lên đầu anh cô, biến anh thành một kẻ ti tiện như con chó!
“Con mẹ nó, Cố Phong Diệp!”
Ninh Noãn Noãn điên cuồng đập vào vô lăng, đôi mắt đỏ ngầu, cô hận không thể cầm súng bắn chết Cố Phong Diệp ngay lập tức!
Chắc chắn là anh ta! Có khi còn thêm cả Trình Xuyên cùng nhau giật dây. Hai kẻ đó muốn chia rẽ anh trai cô và Ôn Ôn!
Nếu bố mẹ Ôn Ôn biết những lời đồn đại này... Nghĩ đến đây, Ninh Noãn Noãn đột nhiên thấy đau lòng, nước mắt bất giác tuôn trào. Cô dừng xe bên đường, gục đầu vào vô lăng, bật khóc chua xót.
Cái thế giới này thật sự quá thối nát!
Rõ ràng anh trai cô mới là nạn nhân, rõ ràng anh đã bị Cố Phong Diệp dụ dỗ. Lúc đó anh còn chưa đủ tuổi trưởng thành, vậy mà giờ đây lại bị coi là kẻ có tội, phải mang vết nhơ này trên lưng cả đời!
Trong cái giới này có bao nhiêu kẻ đồi bại, vì sao cứ phải nhắm vào anh trai cô mà làm nhục?
Ninh Noãn Noãn hít một hơi thật sâu, lau nước mắt, rồi lái xe thẳng đến chỗ anh trai.
Không sao cả, cùng lắm là mất đi một người chị dâu. Dù cả đời anh không lấy được vợ, cô cũng sẽ ở bên cạnh anh.
Chắc Lục Yến cũng biết rồi. Nếu nhà họ Lục không chịu nổi thì cứ ly hôn, cô chẳng còn quan tâm.
…
Ninh Lăng Trần lái xe về đến trước cửa nhà thì thấy Bùi Ôn Ôn ngồi trước cửa đợi mình. Anh như dự cảm được điều gì, khẽ nhắm mắt lại. Trên gương mặt anh hiện lên vẻ bình thản nhưng đầy bi thương.
“…”
Bùi Ôn Ôn thấy anh về thì đứng dậy.
Ninh Lăng Trần bước xuống xe, đi đến trước mặt cô ấy, im lặng một lúc lâu rồi mới nói khẽ: “Vào nhà rồi nói.”
Bùi Ôn Ôn lắc đầu.
Cô ấy siết chặt lòng bàn tay, cố nén nước mắt không để trào ra.
[Anh, chúng ta chia tay đi, em xin lỗi.]
Cô ấy cũng đã nghe những tin đồn khó lọt tai kia. Cuối cùng, cô ấy đã tỉnh ngộ, nhận ra mình không đủ can đảm để tiếp tục ở bên anh.
Cũng không trách cô ấy được, ai có thể chịu nổi việc chung sống với một người mang trên mình sự ô nhục như thế chứ.
Ninh Lăng Trần cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Được. Anh đưa em về nhà nhé?”
Chỉ một chữ “được” đó thôi đã khiến Bùi Ôn Ôn sụp đổ hoàn toàn. Cô ấy bật khóc khổ sở trước mặt anh, tay liên tục ra dấu đi ra dấu lại ba chữ “em xin lỗi”.
Ninh Lăng Trần nhẹ nhàng ôm cô gái vào lòng, siết chặt một chút rồi buông tay ra.
“Anh không trách em đâu, Ôn Ôn. Hãy sống thật tốt, thật hạnh phúc.”
Thế giới này đã đủ nhiều người đau khổ, anh không muốn có thêm một người nữa. Cô ấy xứng đáng có được hạnh phúc.
“Anh!”
Ninh Noãn Noãn trở về. Vừa bước xuống xe, cô nhìn thấy Bùi Ôn Ôn khóc đến tê tâm liệt phế, lại thấy vẻ mặt của cô ấy, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
[Noãn Noãn, xin lỗi.]
Bùi Ôn Ôn khẽ ra dấu bằng tay.
Cô ấy cảm thấy dù có nói “xin lỗi” cả ngàn lần cũng không đủ.
Ninh Noãn Noãn nắm chặt tay thành quyền, đứng một bên, khuôn mặt lạnh lùng: “Cô đi đi. Tôi không cần lời xin lỗi của cô.”
“Noãn Noãn!”
Ninh Lăng Trần vội ngăn cô lại.
Đôi mắt Ninh Noãn Noãn đỏ ngầu, ánh mắt tràn đầy căm hận nhìn Bùi Ôn Ôn: “Nếu không có đủ sự dũng cảm thì đừng đến làm phiền anh tôi! Đi đi!”
Tài xế nhà họ Bùi đến đưa Bùi Ôn Ôn đi. Cô ấy cứ khóc mãi, nước mắt chảy dài không ngừng.
Ninh Noãn Noãn quay mặt đi, cố chấp không nhìn Bùi Ôn Ôn lấy một lần. Cô từng rất yêu quý Bùi Ôn Ôn, từng nghĩ rằng Bùi Ôn Ôn chính là sự cứu rỗi của anh trai mình! Làm sao cô không hận cho được! Khó khăn lắm anh trai cô mới mở lòng, thử chấp nhận một người, vậy mà Bùi Ôn Ôn lại quay lưng, đâm anh trai cô một nhát đau đớn đến vậy!
“Noãn Noãn...”
Ninh Lăng Trần khẽ gọi, tay anh nắm lấy cánh tay của Noãn Noãn.
Noãn Noãn bất ngờ quay người lại, lao đến ôm chặt lấy anh. Cô khóc nấc một tiếng rồi cố nén nước mắt, hai tay siết lấy anh không buông.
“... Anh không sao đâu. Đừng trách cô ấy, cô ấy là một cô gái tốt.”
Ninh Lăng Trần nhẹ nhàng ôm lấy em gái, giọng trầm thấp.
Ninh Noãn Noãn khàn giọng: “Anh, anh đừng sợ. Em sẽ ở bên cạnh anh cả đời. Ngày mai em sẽ ly hôn với Lục Yến, kệ con mẹ nó tất cả, em sẽ dọn về sống với anh!”
“Đừng nói linh tinh.”
Ninh Lăng Trần cười, nhưng giọng đã khàn đi. Trái tim lạnh lẽo, buốt giá bỗng được sưởi ấm đôi chút.
…
Bùi Ôn Ôn trở về nhà, khuôn mặt cô ấy tái nhợt, đôi môi trắng bệch không còn chút máu.
“Ôn Ôn.”
Chu Văn Tú vội chạy tới, chạm vào tay cô ấy, lạnh buốt như băng. Nhìn dáng vẻ của con gái, bà đau lòng đến bật khóc.
Bùi Ôn Ôn như một con rối gỗ vô hồn, bước đi chậm chạp, từng chút từng chút như thể mất hết sức lực.
Chu Văn Tú biết con gái vừa chia tay với Ninh Lăng Trần. Nhìn dáng vẻ rã rời, tan nát của Bùi Ôn Ôn, bà không cầm được nước mắt.
“Có phải Ninh Lăng Trần mắng con không?”
[Mẹ, con mệt lắm, con thật sự rất mệt. Đừng hỏi nữa, con chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi.]
Bùi Ôn Ôn khẽ giơ tay ra dấu, trên môi nở một nụ cười nhợt nhạt đầy đau khổ. Cô ấy thật sự cảm thấy mệt mỏi đến tột cùng, như thể sức lực trong người đã bị rút cạn.
Chu Văn Tú không dám hỏi thêm gì nữa.
Bùi Ôn Ôn chậm rãi bước lên lầu. Cô ấy lần theo cửa, lần theo bức tường, rồi tìm đến giường mình. Cô ấy quên cả việc tháo giày, bò lên giường, cuộn mình lại, ôm chặt lấy cơ thể lạnh lẽo của chính mình.
“Ôn Ôn, nói chuyện với bố một chút đi.”
Giọng Bùi Văn Chi khàn đặc. Hai vợ chồng họ đều đau lòng không chịu nổi.
Nghe thấy tiếng bố nghẹn ngào, Bùi Ôn Ôn càng cuộn mình chặt hơn. Cảm giác tội lỗi như một tảng đá ngàn cân đè nặng lên ngực, khiến cô ấy nghẹt thở. Cô ấy cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa.
“Ôn Ôn, con đừng làm mẹ sợ.”
Chu Văn Tú bật khóc. Bà thật sự sợ hãi vì con gái mình chưa bao giờ như thế này.
Tiếng khóc của mẹ khiến Bùi Ôn Ôn ngồi dậy. Cô ấy cầm bảng vẽ và bút, viết trên giấy: [Mẹ, con không sao. Con chỉ muốn một mình yên tĩnh một lúc. Con mệt lắm. Xin hãy để con nghỉ ngơi một chút, được không?]
Đôi mắt Bùi Ôn Ôn đầy nước mắt và sự cầu xin.
Bùi Văn Chi kìm nén nước mắt, kéo vợ rời khỏi phòng.
Bùi Ôn Ôn cuộn mình trên giường, khuôn mặt dần lộ vẻ đau đớn. Cô ấy không rõ mình đau ở đâu - có thể là đầu, có thể là tim, hoặc là dạ dày. Thậm chí cô ấy cảm giác như toàn bộ cơ thể đều đau đớn. Cô ấy cố bò ra mép giường rồi bất ngờ nôn thốc một hơi!
Hôm nay cả ngày cô ấy chỉ bị ép ăn một chút, nhưng giờ đây, tất cả đều bị nôn ra ngoài.
“Ôn Ôn!”
Chu Văn Tú và Bùi Văn Chi vẫn chưa dám rời khỏi phòng, chỉ đứng bên ngoài nghe động tĩnh. Nghe tiếng nôn, hai vợ chồng vội lao vào.
Bùi Ôn Ôn từ chối đến bệnh viện, cố gắng an ủi bố mẹ rằng cô ấy không sao, chỉ là quá mệt. Quả thật cô ấy đã thiếp đi sau đó, nhưng đến nửa đêm, cơn sốt cao đột ngột ập đến.
Tối đó, Ninh Noãn Noãn không về nhà. Lục Yến gọi điện, cô chỉ lạnh nhạt nói: “Tâm trạng anh trai em không tốt, tối nay em không về.”
Câu nói của cô rất hờ hững, không làm nũng, cũng chẳng giả bộ.
Đến trưa hôm sau, Tống Văn Sương gọi điện, vừa lên tiếng đã khóc: “Noãn Noãn, Viễn Châu lại bỏ đi rồi.”
Ninh Noãn Noãn chẳng hề an ủi hay xót xa, chỉ lạnh lùng đáp: “Cậu chịu không nổi thì đi chết đi, đừng ngày nào cũng khóc lóc với mình. Liên quan gì đến mình!”
“Ninh Noãn Noãn, cậu đúng là không có lương tâm!”
Tống Văn Sương ầm ĩ mắng chửi.
Ninh Noãn Noãn thẳng tay cúp máy.
Buổi tối, mẹ của Lục Yến gọi điện, nói rằng có một buổi tiệc rất quan trọng, muốn Noãn Noãn cùng đi dự.
Tiệc này trước đó Lâm Văn Hoa đã báo trước với Noãn Noãn.
“Con không đi đâu ạ. Tối nay con có việc.”
Ninh Noãn Noãn từ chối, cô muốn về nhà ở bên cạnh anh trai.
Bình thường Lâm Văn Hoa rất chiều chuộng Noãn Noãn, nhưng lần này lại kiên quyết: “9 giờ là tiệc kết thúc, không tốn bao nhiêu thời gian đâu.”
Buổi tiệc là lễ kỷ niệm ngày cưới của vợ chồng nhà họ Tô.
Nhà họ Tô là gia đình quyền quý hàng đầu ở thành phố A nên khách khứa đến dự đều là nhân vật quan trọng.
Ninh Noãn Noãn mặc lễ phục, khoác tay Lâm Văn Hoa, bước vào biệt thự nhà họ Tô. Khi nhìn thấy Ninh Điềm Điềm, gương mặt cô lập tức lạnh đi.
Ninh Điềm Điềm xuất hiện cùng người mẹ “bé ba” của mình. Hai mẹ con đều trang điểm lộng lẫy.
Trên đầu Ninh Điềm Điềm là chiếc vương miện nạm ngọc lục bảo, thứ từng là của bà ngoại cô. Người mẹ “bé ba” đeo trên cổ chiếc vòng ngọc hoàng đế lớn, cũng từng thuộc về bà ngoại cô.
Ninh Điềm Điềm tay trong tay thân mật với Lâm Thanh Tễ. Ninh Trác Trí cũng có mặt, cùng với cậu con trai mà ông luôn tự hào, Ninh Lăng Phong. Một gia đình “đầm ấm” thật ngứa mắt!
Lâm Thanh Tễ nhìn thấy Ninh Noãn Noãn, liếc mắt một cái rồi quay đi, tiếp tục cười nói với Ninh Điềm Điềm như thể không hề thấy cô.
Ninh Noãn Noãn không mảy may để tâm. Một gã bạn trai cũ thôi mà, chẳng qua là món rác rưởi cô từng bỏ đi, bận tâm làm gì?
Lâm Văn Hoa dẫn Ninh Noãn Noãn đi chào hỏi bạn bè, cô khéo léo gọi từng người “chú”, “dì”, miệng lưỡi ngọt ngào khiến ai nấy đều vui vẻ. Mấy người lớn tuổi còn trêu đùa muốn nhận cô làm con gái nuôi.
“Nhà họ Lục không biết chuyện ghê tởm của Ninh Lăng Trần sao? Vậy mà bà Lục vẫn thân thiết với Ninh Noãn Noãn như thế!”
Ninh Điềm Điềm bĩu môi, đảo mắt đầy khinh thường.
Khương Nhược Linh khẽ quát: “Không được nói bậy!”
Ánh mắt của bà lướt qua Lâm Thanh Tễ. Ninh Điềm Điềm cười, khoác tay Khương Nhược Linh, trong lòng nghĩ, Lâm Thanh Tễ nào có quan tâm chứ. Anh ấy từng nói thích cô ta chính vì sự thật thà này, không giống Ninh Noãn Noãn giả tạo.
“Anh trai cô gần đây thành tâm điểm rồi, tôi còn tưởng cô sẽ trốn ở nhà không dám ra ngoài, không ngờ...”
Lý Nguyệt Kỳ tay cầm ly champagne, bước tới trước mặt Ninh Noãn Noãn.
Ninh Noãn Noãn không đáp, nhưng gương mặt đã dần lạnh đi. Lý Nguyệt Kỳ bỗng tiến sát lại, nói nhỏ: “Những lời đồn đó là thật đúng không? Anh trai cô thích bị bạo hành, còn cô bị rối loạn nhân cách cũng là vì anh ta?”
Sắc mặt Ninh Noãn Noãn lập tức thay đổi, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ, trừng mắt nhìn thẳng vào Lý Nguyệt Kỳ.
“Lục Yến có biết cô bị rối loạn nhân cách* không?”
*Rối loạn nhân cách (còn được gọi là trạng thái biến đổi nhân cách) là một dạng rối loạn tâm thần khó phát hiện, trong đó người bệnh có lối suy nghĩ, hoạt động và hành vi cứng nhắc và không lành mạnh. Nhìn từ bên ngoài, người rối loạn nhân cách có thể trông rất bình thường, không có gì khác biệt. Thế nhưng bên trong, họ thiếu thấu cảm và hối hận, mang tính cách mạnh bạo, tự cao tự đại và có những hành vi chống đối xã hội kéo dài. Dấu hiệu nhận biết một người bị rối loạn nhân cách là sự khó khăn trong nhận thức và liên hệ với các tình huống và tương tác với mọi người xung quanh.
Lý Nguyệt Kỳ cười hỏi.
Ngay lập tức, Ninh Noãn Noãn cầm ly champagne trong tay hất thẳng vào mặt cô ta! Nhưng Lý Nguyệt Kỳ không hề giận dữ, ngược lại, cô ta chỉ cười rồi dùng tay lau mặt trước khi rời đi.
Xung quanh có vài người trông thấy, lộ vẻ kinh ngạc, nhưng chuyện nhỏ nhặt này cũng không lập tức lan rộng.
Ninh Noãn Noãn quay lưng rời đi, tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống.
Tai cô ù đi, xung quanh ồn ào với những tiếng nói cười. Cô cảm thấy đầu mình như nổ tung, như thể tất cả mọi người đều đang bàn tán về anh trai cô, bôi nhọ anh, gán ghép những thứ bẩn thỉu lên người anh!
Thật muốn hét lên: “CÂM HẾT CÁI MỒM CHÓ CỦA BỌN MÀY LẠI!”
Trong lúc ấy, Ninh Noãn Noãn bỗng nhớ tới cảm giác khi hút thuốc. Cô từng lén học Tống Văn Sương hút thử một điếu nhưng bị anh hai phát hiện, thế là ăn ngay một trận đòn. Tống Văn Sương từng nói, hút thuốc giúp giảm thiểu căng thẳng. Bây giờ, cô lại thấy thèm thuốc.
“Sao chị lại ngồi đây?”
Bất ngờ Ninh Điềm Điềm cùng Lâm Thanh Tễ đi đến.
Rõ ràng Ninh Điềm Điềm là muốn kiếm chuyện. Cô ta cười rạng rỡ, khoác tay Lâm Thanh Tễ, trông vô cùng đắc ý, tưởng rằng như vậy có thể khiến Ninh Noãn Noãn đau lòng.
“Khó chịu lắm phải không? Giờ chuyện anh trai cô bị SM trên giường ai cũng biết rồi. Nghe nói còn bị Cố Phong Diệp chơi đến rách cả hậu môn. Ôi trời, khó trách nhà họ Bùi không chấp nhận anh ta. Thế này ai mà dám nhận chứ!”
Ninh Điềm Điềm bật cười khanh khách.
Lâm Thanh Tễ đứng bên cạnh, im lặng không nói gì.
Ninh Điềm Điềm càng nói càng hăng, càng lớn tiếng, như thể muốn dùng loa phóng thanh để hét lên. Từ nhỏ, cô ta đã bị Ninh Noãn Noãn đè bẹp. Ninh Noãn Noãn xinh đẹp, thông minh, luôn là cô công chúa nhỏ của nhà họ Ninh, là cô chủ danh giá mà cô ta mãi không thể sánh được. Ninh Điềm Điềm kìm nén ghen tức bao nhiêu năm, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội xả ra!
Ninh Noãn Noãn chăm chú nhìn chằm chằm Ninh Điềm Điềm, vẻ mặt bình tĩnh đến lạnh lẽo, tỏa ra một cảm giác điên loạn đáng sợ trong sự tĩnh lặng.
Xung quanh, nhiều người đã bắt đầu tụ lại.
Bỗng nhiên, Ninh Noãn Noãn đứng bật dậy, túm chặt lấy tóc Ninh Điềm Điềm, đập mạnh đầu cô ta xuống bàn! “RẦM!” Một tiếng vang lớn, ly champagne trên bàn vỡ tung, mảnh vỡ lăn tứ phía. Ninh Điềm Điềm thét lên một tiếng chói tai đầy đau đớn!
“Mày gào cái gì? Nói đi chứ, cái miệng nhỏ của mày chẳng phải rất giỏi nói sao?”
Ninh Noãn Noãn túm tóc Ninh Điềm Điềm, kéo mạnh đầu cô ta lên. Trên đầu Ninh Điềm Điềm cắm đầy mảnh kính vỡ, máu me chảy đầy một bên mặt, trông kinh hãi vô cùng!
Lâm Thanh Tễ tái mặt, bước tới ngăn lại: “Noãn Noãn, em đừng kích động!”
Ninh Noãn Noãn buông tay khỏi tóc Ninh Điềm Điềm, xoay người tát mạnh vào mặt Lâm Thanh Tễ!
“Cút con mẹ mày đi!”
Cô vơ lấy một ly rượu trên bàn và ném thẳng vào mặt Lâm Thanh Tễ, cười lạnh: “Mày giả vờ gì nữa? Lâm Thanh Tễ, có gan thì kết hôn với Ninh Điềm Điềm đi. Không kết hôn thì tao khinh! Con gái của kẻ thứ ba, đúng là xứng đôi vừa lứa với mày!”
Những lời Ninh Điềm Điềm vừa nói về anh trai cô và Cố Phong Diệp - địa điểm, dấu vết trên người anh cô, tất cả đều đúng!
Ninh Noãn Noãn từng dẫn Lâm Thanh Tễ về nhà, và anh ấy đã vô tình nhìn thấy anh trai cô ở bên Cố Phong Diệp. Lâm Thanh Tễ biết rõ mọi chuyện!
Chính anh ấy là người kể lại tất cả với Ninh Điềm Điềm, xé toạc vết thương của anh trai cô, biến nó thành trò cười.
Giờ phút này sự áy náy mà Ninh Noãn Noãn từng dành cho Lâm Thanh Tễ hoàn toàn biến thành thù hận!
“Điềm Điềm!”
Khương Nhược Linh lao tới, thấy mặt Ninh Điềm Điềm đầy mảnh kính vỡ liền hét lên trong sợ hãi, vừa khóc vừa ôm chặt cô ta.
Ninh Trác Trí mặt đỏ bừng vì giận dữ, bước tới tát mạnh vào mặt Ninh Noãn Noãn! Cái tát của ông đủ mạnh làm cô ngã xuống đất, va vào ghế, làm ghế đổ rầm.
“Noãn Noãn!”
Lâm Văn Hoa vội vàng chạy tới, ngồi xuống đỡ Ninh Noãn Noãn dậy
“Ninh Trác Trí, ông làm cái gì vậy!”
Lâm Thanh Tễ cũng lao tới, giữ lấy tay Ninh Noãn Noãn: “Noãn Noãn!”
Ninh Noãn Noãn gượng đứng dậy, đột nhiên cầm lấy nửa ly rượu vỡ trên bàn, lao thẳng về phía Ninh Trác Trí.
Ninh Trác Trí hoảng hốt lùi lại nhưng vẫn không tránh kịp, bị mảnh kính cứa rách mặt, máu chảy không ngừng!
“Ninh Trác Trí, đây là cái giá phải trả cho việc ông bao nuôi bé ba! Chính ông đã đẩy anh trai tôi vào bước đường này. Ông còn đáng ghét hơn cả đám rác rưởi mẹ con Khương Nhược Linh!”
Ninh Noãn Noãn cực kỳ bình tĩnh, một sự bình tĩnh cuồng loạn khiến những người xung quanh đều sợ hãi, không ai dám đến gần cô!
Cô cúi xuống nhặt chiếc vương miện bằng ngọc phỉ thúy của Ninh Điềm Điềm lên, sau đó giật mạnh miếng ngọc lục bảo trên cổ Khương Nhược Linh, rồi ném cả hai món đồ xuống đất, đập mạnh. Hai mảnh ngọc quý vỡ tan tành!
“Lấy trang sức của mẹ tôi đeo lên cổ bà ta, Ninh Trác Trí, ông đúng là mẹ nó hèn hạ hết chỗ nói.”
Cô phun một bãi nước bọt vào mặt Ninh Trác Trí, sau đó quay người bỏ đi. Lâm Văn Hoa định đuổi theo, nhưng bị Ninh Lăng Phong giữ lại, đòi báo cảnh sát không cho bà rời đi.
Tuy nhiên, Ninh Noãn Noãn vẫn đi một cách ung dung, không ai dám cản, bởi trong tay cô vẫn cầm nửa ly rượu vỡ nhuốm đầy máu!
Ninh Noãn Noãn lên xe, nhìn ra ngoài, hướng về phía ngôi biệt thự xa hoa tràn ngập ánh sáng, nước mắt lăn dài trên má. Nhưng cô lập tức nuốt nước mắt vào trong, nhắm mắt lại. Cô ném điện thoại qua cửa sổ xe, bình thản nói với tài xế lái xe đi. Cô mệt rồi, cô chỉ muốn về nhà, về ngôi nhà thuộc về bản thân.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.