Cuối cùng hai chị em bọn họ cũng đến nơi mình cần đến.
Phi Tuyết Ninh thì rất vui vẻ hăng hái.
Từ khi cô tỉnh lại đến đây, đây là lần đầu tiên cô tự ý đi xa nhà đến như vậy.
Cảm giác nói sao ta , vô cùng phấn khởi, vô cùng hào hứng kích thích.
Còn Tiểu Lạc Lạc của chúng ta thì thảm chưa từng thấy.
Cô bé ngồi ôm gốc cây ven vệ đường nôn không ngừng nghỉ, nét mặt tái mét vì bị say sóng.
" Đáng chết thật - ôi cái dạ dày của em " Lạc Lạc khó chịu hô to
Đến khi nghe được giọng em gái mình tiểu Ninh mới thu lại sự hưng phấn ra mặt quay sang nhìn :
" Á..!!! Em gái yêu vấu..
em bị nàm sao thế lầy ..."
Phi Lạc Lạc liếc xéo bà chị mình một cái..
Ôi trong lòng muốn chửi bậy ghê gớm..
Cô vẫn nghĩ lại, thôi đi, vẫn nên tỏ ra đáng yêu sẽ sống lâu hơn..
Phi Tuyết Ninh thấy em gái mình như vậy không đùa dai nữa, trực tiếp đến xoa xoa lưng cho cô bé..
Lạc Lạc " hừ " nhẹ một cái lạnh lùng nói :
" Chị nên tiết chế lại cái cảm xúc của chị đi, em thật sự lo lắng cho tương lai của em khi đi bên chị "
Phi Tuyết Ninh lại nhướng mày.
Cô cười tươi như trăm hoa đua nở.
Đúng là cô đã trưởng thành hơn rồi.
Xinh đẹp hơn rất nhiều, nụ cười cũng ấm áp hơn.
Lạc Lạc nhìn nụ cười của bà chị mình mà kinh hãi trong lòng.
Nó vốn biết chị nó không thích cười, khi cười thì trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-da-ve/1741311/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.