Diệp Thiên Vân luyện tập được toàn thân ngạnh công, nhưng kình đạo của đối phương rất cổ quái, lần này vẫn chịu không chịu nổi. Trong nháy mắt khi bị đánh hắn nhớ lại tất cả cha mẹ, Hứa Tình, ba người bạn tốt cùng phòng, còn có rất nhiều rất nhiều bằng hữu trên giang hồ, Trần Mễ Lạp, Hà Sơn, Ngũ Vĩ............
Trong vài giây ngã xuống đất, hắn cảm thấy như lại trở về lúc khởi đầu của sinh mạng, lại một lần nữa đi trên con đường đó, tổng kết lại cuộc đời con người có thua có thắng, chỉ là thắng ít thua nhiều.
Cuồng Võ không ngừng thở dốc, mồ hôi trên trán chảy qua mắt, bất giác nháy mắt vài cái,dường như tiêu hao một phần khí lực lớn. Thấy Diệp Thiên Vân ngã trên mặt đất, hắn thở dài một hơi! Hắn đánh lại Diệp Thiên Vân cũng không nhẹ nhàng gì, một lát sau, thấy Diệp Thiên Vân cũng không đứng lên, chậm rãi nói:"Đáng tiếc, nếu như ngươi là đệ tử của Thiếu Lâm thì đã không có kết cục như bây giờ!"
Ý thức của Diệp Thiên Vân vô cùng tỉnh táo, không biết Cuồng Võ có mục đích gì khi nói những câu này, nhưng hắn nghe rất rõ. Cố gắng gượng dậy, nhưng hắn phát hiện một chuyện làm hắn sợ hãi đó là thân thể hắn không có bất kỳ phản ứng nào, tình trạng này giống như mấy lần hắn bị bệnh trước đó.
Có kinh nghiệm từ trước, Diệp Thiên Vân lại một lần nữa đem toàn lực để khống chế ngón tay, không ngừng phát huy nội lực. Hắn không muốn thua cũng không thể thua, giờ đây nằm xuống, như vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-dich-hac-quyen/760599/chuong-526.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.