Giọng Lê Phong chợt trầm lại, mang theo sự lo lắng tận đáy lòng:
"Tri Tri… anh chỉ không muốn em bị tổn thương."
"Em biết, anh hai."
Giọng Lê Tri mềm mại nhưng đầy vững vàng.
Lê Phong gần như gầm lên:
"Em biết mà vẫn——!"
"Em chỉ tin rằng, mình có thể đưa anh ấy ra khỏi đó."
Lê Tri nhìn anh, đôi mắt trong trẻo nhưng sâu thẳm, ánh lên quyết tâm không gì lay chuyển được:
"Nếu anh ấy có thể rời khỏi phó bản, những điều anh lo sợ sẽ không còn tồn tại."
Lê Phong cau chặt mày:
"Sao em có thể chắc chắn——"
"Em có thể."
Lê Tri cắt ngang anh, từng chữ như dội vào không gian đầy nghi hoặc:
"Em sẽ cứu được anh ấy. Cũng sẽ đẩy hệ thống ra khỏi thế giới này."
Trước khi đến đây, Lê Phong đã chuẩn bị cả một bài diễn thuyết, đủ lý lẽ và cảnh báo để khiến em gái phải lùi bước. Nhưng giờ đây, đứng trước ánh mắt đó, trước giọng nói không hề run rẩy, anh lại cứng họng, không nói nổi một lời.
Anh luôn biết em gái mình là người sớm trưởng thành, có suy nghĩ độc lập, luôn cứng cỏi hơn người khác.
Nhưng đến khi hệ thống quái vật ấy xuất hiện, khi em gái anh bước vào những buổi livestream sống còn… anh mới nhận ra—mình chưa bao giờ thật sự hiểu hết con người cô.
Cô mạnh mẽ đến mức khiến cả những người chơi tinh anh trong chính phủ cũng phải ngả mũ.
Ngay từ lần đầu nhận thưởng, khi chính phủ vẫn còn đang loay hoay nghiên cứu hệ thống, cô đã dám hỏi nó rằng: Làm sao để xóa sổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-han-luu-san-choi-quy-quai/2754971/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.