Vừa nghĩ đến cảnh hắn vung kiếm muốn g.i.ế.c ta – một phụ nữ bụng bầu – cùng với tiểu thị vệ, ta không khỏi rùng mình.
Là ta quá khinh suất rồi.
Phải rồi, đợi đến khi có thai, ta lập tức phóng ngựa trở về Giang Nam!
28
Chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng, ta dạo một vòng hết các cửa tiệm trong nhà, lúc bước ra khỏi Hán Nghiễn Trai, trời vẫn còn sớm.
Mặt trời lặn ở phía tây, tròn như lòng đỏ trứng vịt, ánh chiều tà nhuộm cả con phố Ngọc Tường thành một màu cam ấm áp.
Tiểu Doanh đưa tay vẫy vẫy trước mặt ta:
"Tiểu thư, đang nghĩ gì thế?"
Đời người ngắn ngủi, như giọt sương ban mai.
Ta về nhà ăn diện một phen, rồi cùng Lan Thường và Tiểu Doanh ra ngoài.
*
Nam Phong Quán đèn đuốc sáng trưng, rực rỡ như ban ngày.
Các tiểu quan vận y phục màu gừng đứng trước lầu các, nhỏ nhẹ đón khách, từng cử chỉ đều toát lên phong thái phong lưu khác biệt.
Vừa xuống xe ngựa, đã có một tiểu quan mắt tinh chạy tới, cúi đầu nở nụ cười, dẫn chúng ta vào nội đường.
Trong lầu, tiếng người ồn ào náo nhiệt, hương rượu hòa quyện cùng mùi son phấn, tiếng đàn hát hòa với tiếng cười vang khắp chốn.
Ta chọn một gian nhã thất, gọi bốn vị công tử trẻ tuổi.
"Lan Thường, hôm nay muội cho tỷ mở mang tầm mắt nhé."
Lan Thường đã quen với chốn phong nguyệt, nhưng làm khách thì lại là lần đầu tiên.
Tiểu Doanh thì cứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-kich-hoang-duong/1289829/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.