Trời ạ! Hắn vậy mà vẫn còn giả ngây giả dại trước mặt ta!
Ta không đáp, chỉ đi thẳng đến trước mặt hắn, dùng sức đập mạnh tờ hòa ly thư lên n.g.ự.c hắn.
“Ký đi!”
Yến Cẩn mờ mịt nhận lấy, vừa nhìn thoáng qua, mặt đã biến sắc.
“Hồ đồ!”
Thấy hắn muốn xé, ta tay nhanh mắt lẹ giật lại ngay.
Hắn tiếp tục giằng co, ta lùi về sau hai bước, gia đinh phía sau lập tức tiến lên khống chế hắn.
Yến Cẩn gào lên:
“Ta là cô gia nhà các ngươi, không được vô lễ!”
Tiếc rằng, gia đinh là người của nhà mẹ ta, nào có coi hắn ra gì.
Ta đập tờ hòa ly thư xuống bàn, dọa đến mức nữ tử bên cạnh hắn run rẩy.
Ta mỉm cười hỏi nàng:
“Ngươi là Lan Thường?”
Nàng có vẻ sợ sệt, nhưng vẫn thẳng lưng kiên cường.
“Nô gia chính là Lan Thường.”
Ta thở dài, dùng ngón tay vuốt nhẹ lên đôi môi nàng.
Nàng cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Trong lòng ta thoáng có chút khâm phục.
Yến Cẩn dưới tay đám gia đinh hét lên:
“Không được tổn thương nàng ấy!”
Ta nhấn đầu ngón tay dính son môi đỏ thắm lên hòa ly thư, nhẹ nhàng chấm xuống, rồi mỉm cười đứng thẳng, nhìn về phía Yến Cẩn:
“Đến lượt ngươi rồi.”
Yến Cẩn thực sự hoảng sợ, trong mắt hắn đầy rẫy kinh hoàng.
“Ngươi… ngươi là đồ điên! Ngươi làm như vậy, phụ thân ngươi có biết không? Phụ mẫu ta có biết không?”
Ta vung tay, Tiểu Doanh liền bưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-kich-hoang-duong/1289843/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.