Ngoài cửa chợt vọng vào một trận cười rộn rã.
Một thiếu niên anh tuấn mặc áo gấm sang trọng đẩy cửa bước vào: - Âu Dương huynh, gia đinh nhà anh thật giỏi, tôi còn đang tơ lơ mơ chưa tỉnh hẳn, chúng lại báo có mèo hoang xông tới đây. Biết tôi có tài phục hổ hàng long , nhất định nhờ tôi phải tới đuổi mèo. Nhưng cái con mèo hoang này cũng thật là nhức óc.
Hùng Miêu Nhi hét vang một tiếng, tung mình lộn người, lướt qua cái bàn, chồm đến trước mặt thiếu niên, nắm vạt áo hắn, vừa cười vừa mắng: - Tiểu lưu manh, tự mình khen mình, tự biên tự diễn, trừ cái trò trêu hoa ghẹo nguyệt, ngươi có gì hay ho? Lại dám tự vỗ ngực khoe khoang cái tài hàng long phục hổ . Coi chừng gió lớn tới cuốn cái đầu lưỡi của ngươi.
Thiếu niên kia cũng cười ha hả: - Không tốt! Mèo này càng ngày càng hoang dã.
Hùng Miêu Nhi lớn tiếng: - Gần đây ngươi dẫn dụ bao nhiêu cô gái? Thành thực khai mau!
Thiếu niên còn đang định giễu cợt thêm, chợt thấy Kim Vô Vọng và Thẩm Lãng. Hắn tỏ vẻ thích thú, sải chân bước đến, mỉm cười vòng tay: - Hai vị huynh đài này, một như cổ bách thương tùng, một như lâm phong ngọc thụ. Âu Dương huynh, sao không mau giới thiệu cho tiểu đệ.
Âu Dương Hỉ nãy giờ vẫn cười đùa, thật sự chẳng nhớ tên Thẩm Lãng và Kim Vô Vọng.
Hắn trả lời hàm hồ: - Vị này là Kim đại hiệp, đây là Thẩm công tử. Tên này đây chính là Vương Lân Hoa Vương công
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-lam-ngoai-su/2614122/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.