Nhận được viên giấy vo tròn của Yến Nhi, Trầm Lãng không để lộ gì ra sắc mặt, cứ cười nói như không .
- Cẩn thận chứ cô bé .
Khoái Lạc Vương lừ mắt:
- Ngươi té thì chẳng nói chi, nhưng nếu làm dơ quần áo thì sao? Nếu lỡ làm dơ cả mỹ tửu thì sao?
Bạch Phi Phi vội dịu giọng đỡ lời:
- Không sao, nếu lỡ có gì tiện thiếp sẽ phục ngay rượu khác.
Và nàng lật đật rót một chén rượu trao cho Khoái Lạc Vương.
Hơi giận của Khoái Lạc Vương tan ngay tức khắc.
Bạch Phi Phi quả thật già "tay ấn".
Chẳng những nàng làm cho Khoái Lạc Vương không giận được mà hai ả hoàn phải nạp mình tuân lệnh vì cảm phục. Trầm Lãng gục gặt mỉm cười.
Chén rượu vừa cạn, Trầm Lãng cảm thấy "Khổng Tước Khai Bình Tửu" chẳng những hương thơm vị ngọt, mà chất men lại vô cùng đặc biệt, một chất rượu vừa thơm ngát vừa đậm đà, một thứ rượu xưa nay chưa từng nhăm.
Trầm Lãng lúc ngửa mặt uống chén rượu vẫn phải chừa lại nửa phần, đó là chưa kể việc khi rót, Bạch Phi Phi đã chú ý rót lưng hơn, ấy thế mà chất mạnh của rượu cũng đã dẫn ra tứ chi tức khắc.
Thật là mỹ tửu, uống vào ngọt lịm, nhưng khi vào bụng là chất men cực mạnh bùng lên.
Khoái Lạc Vương tâm tình cởi mở, chỉ nốc một cái là cạn ly.
Cho dù là bậc siêu quần, cũng không tránh khỏi nhược điểm của nhân loại tánh: đó là vấn đề tửu sắc.
Trong trùng điệp chúng sinh, đã có mấy ai tránh thoát được hai cạm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-lam-tuyet-dia/285642/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.