Chỉ cần lúc đang ở cùng một người đàn ông mà gặp Lục Nguyên Đăng thì tôi đều có chút hoảng loạn.
Càng huống chi là lúc không có tí chuẩn bị nào.
Tôi chỉ biết Lục Nguyên Đăng đến Pháp, nhưng Pháp rộng lớn thế, ấy mà lại gặp được ở đây.
Tôi không biết đây có phải là duyên phận, dường như thế giới có rộng hơn nữa thì cũng không thoát khỏi anh ấy.
“Lục tổng.”
Đường Nhật lại có vẻ thoải mái, tiến đến chào hỏi với Lục Nguyên Đăng.
“Chào cậu, Đường Nhật.”
Lục Nguyên Đăng gật đầu, mỉm cười lịch sự với Đường Nhật.
Bọn họ quen biết thì tôi cũng chẳng lạ gì.
Cái vòng này cũng chỉ lớn thế thôi.
Ánh mắt Lục Nguyên Đăng liếc sang tôi, thản nhiên nói: “Cô Ninh cũng đến à.”
Giọng điệu xa lạ mà khách khí, dường như cố ý muốn tạo khoảng cách với tôi.
Tôi nhìn Quý Vương Nhung bên cạnh anh ta, trên khuôn mặt tràn đầy ngọt ngào hạnh phúc, tựa vào vai của Lục Nguyên Đăng.
Hình ảnh ấy khiến mắt tôi có hơi cay.
Bọn họ là vợ chồng mà, hành động thế này thì quá là bình thường.
Tôi âm thầm khuyên mình, nhưng trong lòng lại chẳng dễ chịu chút nào.
“Ninh Khanh, lâu lắm không gặp.”
Cô ấy tao nhã cười với tôi rồi vươn tay ra.
Vừa nhìn thấy Quý Vương Nhung tôi liền rất bối rối, nhất là lúc có cả Lục Nguyên Đăng ở đấy.
Tôi rất sợ cô ấy phát giác ra quan hệ của tôi và Lục Nguyên Đăng, ai bảo tôi chỉ là con chuột chạy qua đường chẳng thể đi dưới ánh sáng đâu.
“Lục tổng với phu nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-moi-cua-luc-thieu/756213/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.