"Thẩm Ninh cô dựa vào cái gì mà dám ăn cắp thiết kế của tôi?"
Câu đầu tiên khi tôi xông vào là chất vấn cô ta.
Thẩm Ninh ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn tôi, lạnh lùng đáp: "Cô đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu gì hết."
Tôi sớm đã đoán trước được, Thẩm Ninh, loại người này đã quá quen với những chuyện như này, dù cho tôi có chất vấn cô ta, cô ta cũng không lâm vào thế rối loạn đâu.
Cô ta bình tĩnh như vậy, tôi cũng không thể để lộ sự nôn nóng của mình. Hít một hơi thật sâu, tôi để cảm xúc của bản thân bĩnh tĩnh trở lại, nhìn Thẩm Ninh nói: "Bản vẽ cô đưa cho công ty MGL, rõ ràng là sao chép thiết kế của tôi. Cô dù sao cũng là một chuyên gia thiết kế, có nhất thiết phải làm vậy không?"
Tôi cầm điện thoại đặt trên bàn của Thẩm Ninh, bản vẽ của tôi cũng đang đặt trên bàn của cô ta. Hai bức tranh, giống nhau như đúc, hoàn toàn là làm lại y nguyên.
"Hình như là giống hệt nhau". Thẩm Ninh nhìn lướt qua, lạnh lùng cười: "Chỉ là cô có bằng chứng gì chứng minh tôi ăn cắp của tôi. Bản vẽ của cô bây giờ vẫn chưa được xuất bản, còn tôi, đã công bố ra rồi. Muốn nói ăn cắp bản quyền, thì cũng là cô ăn cắp của tôi mà thôi. Vả lại, cô cảm thấy dựa vào danh tiếng của Thẩm Ninh tôi, người khác sẽ tin tôi ăn cắp của cô sao?"
Lời nói của Thẩm Ninh, giống như một gáo nước lạnh, dội mạnh từ đầu đến chân tôi.
Tôi chỉ là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-moi-cua-luc-thieu/756271/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.