“Anh chờ em làm cái gì?”
Tống Trọng không lên tiếng, lại là vòng ra sau xe, xách hai vali cặp ra, đưa một cái cho tôi. Vali rất nặng, không biết bên trong chứa gì.
“Đi thôi.”
Tống Trọng vừa dẫn tôi vào trong vừa nói: “Tình huống lúc em xuống lầu hôm qua, Downey đã kể với anh rồi. Cho nên tất nhiên anh phải phối hợp với em. Cộng thêm anh phát hiện sáng nay hơn chín giờ mà em vẫn chưa tới công ty, ắt phải giúp em một tay. Nếu không ở công ty này, em thật sự rất khó tồn tại được.”
“Cảm ơn.” Tôi nói khẽ, thầm cảm kích Tống Trọng.
Cũng nhờ có anh ta giúp đỡ, nếu không mọi người thật sự cho là Tống Trọng và tôi có quan hệ mờ ám gì đó nên tôi mới được đi trễ về sớm.
Mọi người thấy tôi và Tống Trọng cùng ôm đồ lên lầu, đều tưởng chúng tôi đi tiếp thị. Ai nấy chỉ thoáng liếc chúng tôi rồi tiếp tục làm chuyện của mình.
Xem ra, chiêu này của Tống Trọng quả nhiên hữu hiệu.
Sau khi ôm đồ lên lầu, tôi bèn chuẩn bị rời đi. Song Tống Trọng gọi tôi lại.
“Đừng đi vội thế.”
Nói xong, Tống Trọng mở một chiếc vali ra, mùi xoài thơm thoang thoảng bay từ trong ra.
Thơm quá!
Bình thường tôi rất thích ăn xoài, vừa nhìn thấy anh ta lấy ra một đống xoài vừa to vừa chin lại bắt đầu thèm ăn rồi. Cộng thêm tôi chưa ăn sáng nên lúc nhìn về phía vali xoài kia, đôi mắt tôi trở nên sáng rực.
“Ăn một quả đi.”
Nói xong, Tống Trọng cầm lấy quả xoài, cắt một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-moi-cua-luc-thieu/756280/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.