Tôi nhìn Downey với ánh mắt hoảng sợ.
"Xem cô kìa, tôi sẽ ăn thịt cô chắc. Yên tâm đi, tôi là người đứng đắn." Downey cười, xua tan không khí xấu hổ.
Tống Trọng bất đắc dĩ nhìn tôi, "Cô tưởng Downey cũng như mấy người kia hả? Tưởng phải lấy thân báo đáp à?"
Người kia mà anh ta nói chính là Lục Nguyên Đăng.
Tôi đã chọc phải Lục Nguyên Đăng, nên phải cẩn thận với những người khác.
Tôi đã nhảy vào một chiếc hố sâu không thấy đáy, nhảy một lần là tỉnh cả đời.
"Tôi muốn cô đưa tôi ra ngoài đi dạo, đi ăn với tôi, rồi đi dạo thị trường. Dù sao tôi cũng không có nhiều bạn bè, có mỗi Tống Trọng đây. Mà tôi cũng không muốn đi cùng một tên đực rựa như cậu ta. Cô có đồng ý làm hướng dẫn viên của tôi không?"
Downey nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt xanh thẳm tràn đầy chân thành, khiến tôi không có cách nào từ chối.
Mà đi thị trường với anh ta, nhất định sẽ học được rất nhiều thứ.
"Đương nhiên rồi, nhưng giờ tôi còn phải làm việc nữa." Tôi nói thật.
"Đơn giản thôi. Tống Trọng, cậu cho cô ấy nghỉ chiều nay đi." Downey nói xong thì nháy mắt với Tống Trọng.
Tống Trọng nhún vai, "Cậu đã nói thế rồi, tôi còn có thể phản đối sao? Dù sao cũng chỉ còn hai tiếng nữa là tan làm, hai người đi đi."
Tôi và Downey ra khỏi công ty trong hàng trăm ánh mắt của mọi người. Khi đi qua bộ phận thiết kế, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt độc ác của Thẩm Ninh, hoàn toàn khác với ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-moi-cua-luc-thieu/756287/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.