Tưởng Trì Kỳ đứng chờ ở cổng khu chung cư một lúc mới thấy Vưu Tốc xuất hiện.
Cô ra khỏi nhà trước anh, nhưng mãi lúc này mới đến được cổng.
Khuôn mặt cô không có biểu hiện gì khác thường, vừa đi vừa vẩy tay cho khô nước.
“Lúc nãy gặp bà Lý, bà nhờ em giúp tắm cho cún con một chút. Tài xế đến chưa?”
Hôm nay là ngày nắng đầu tiên sau lập đông ở thành phố Y, nhưng ánh nắng vẫn yếu ớt, chỉ lặng lẽ trải xuống đất.
Tưởng Trì Kỳ nghe vậy, ánh mắt khẽ chuyển động, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt cô khiến vẻ thanh thoát của cô thêm rực rỡ.
“Vưu Tốc.”
Giọng nói của anh nghiêm túc, vô tình khiến trái tim vừa ổn định của cô lại khẽ run lên.
Ánh mắt cô thoáng lay động, ngón tay bí mật bấm vào lòng bàn tay.
Ngay sau đó, cô thấy ngón tay Tưởng Trì Kỳ chạm lên đuôi mắt mình, nhẹ nhàng lau qua.
“Vừa đi đâu khóc đấy?”
Đôi mắt lại đỏ lên rồi.
“… Là do sữa tắm cún con làm cay mắt.”
Vưu Tốc bịa đại một lý do, bàn tay nắm lấy tay anh, theo bản năng siết chặt.
“Xe đến rồi.”
–
Vưu Giang Phong đứng ở ban công, ánh mắt lo lắng dõi về phía xa.
Nhậm Hoè Nhu liếc nhìn bóng lưng chồng, dịu dàng khuyên nhủ:
“Em thấy cậu ấy không phải nói dối đâu, đối với Tốc Tốc là thật lòng.”
Từ ban công nhìn ra, chỉ có thể thấy được một đoạn đường phía dưới, còn lối ra cổng khu chung cư bị những tòa nhà cũ kỹ che khuất hoàn toàn.
Bãi đỗ xe điện phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ngay-tho-chuoc-bac-phong/1523916/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.