Không biết những cặp đôi khác có báo trước khi hôn không, nhưng lần này Tưởng Trì Kỳ thực sự đã hỏi trước.
Chuỗi hạt bồ đề trắng hình hoa sen trên cổ tay làm da cô hơi đau.
Anh vừa hỏi xong, chẳng chờ cô trả lời đã nắm chặt tay cô, ngón tay dài cùng khớp xương cổ tay nhô nhẹ quấn lấy chuỗi hạt bồ đề, giữ cô trong một tư thế khống chế.
Chân dài vươn ra, “bịch” một tiếng, đóng cửa lại.
Những nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên khóe môi khiến Vưu Tốc thấy nhột, cả môi lẫn tim đều dâng lên cảm giác tê tê, chỉ có thể dựa vào dấu vết ẩm ướt của anh để làm dịu đi, thỉnh thoảng trong lòng cũng có chút kháng cự.
So với hành động hôn, thứ cô nhớ nhiều hơn là không khí mà nó mang lại.
Hơi thở xen kẽ, nhịp thở khẽ gấp gáp, sống mũi chạm thoáng qua, khi đôi môi và răng kề sát, anh càng mạnh mẽ cuốn lấy, như đang kéo cô lùi lại, ép trái tim cô lên đến tận xương tủy.
Mỗi chuyển động tinh tế vang lên trong khớp xương, giống như một chiếc ghế gỗ cũ kỹ, chỉ cần ngồi xuống là đã đủ run rẩy.
Vừa sợ anh không ngừng lại, vừa sợ anh chưa đủ.
Những ngón tay đan vào nhau đẩy nhẹ, trong khi anh vừa mềm mại vừa bướng bỉnh liếm nhẹ.
Mắt Vưu Tốc dần ươn ướt, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh khẽ đặt lên tóc cô, ổn định và dịu dàng.
“Sao lại nhìn anh với ánh mắt đó?”
Tưởng Trì Kỳ dừng lại một chút, mỉm cười nhìn vào đôi mắt mơ màng của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ngay-tho-chuoc-bac-phong/1523923/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.