Giọng điệu này…
Vưu Tốc không khỏi nghi ngờ, phải chăng anh thực sự có ý định chiếm hữu cô?
Có lẽ là kiểu tâm lý bá đạo: “Cún con của tôi chỉ được phép liếm tôi thôi.”
Đã thế còn mua lẩu cho người ta, cậu nói chuyện với ai cũng hào phóng như vậy à?
Nếu gặp nhiều người như thế, cậu có định phá sản không đây…
Nếu lương tâm cô đen tối thêm chút nữa, hoàn toàn có thể lừa anh vài đồng.
Nhưng Vưu Tốc chỉ muốn lừa tình, không lừa tiền.
Bức ảnh chụp hóa đơn món lẩu đã được gửi tới, chỉ chờ cô điền địa chỉ. Vưu Tốc nhìn thấy mười phần trứng chiên mà đầu lập tức giật giật.
Vưu Tốc: “Tôi có kết bạn với bọn họ đâu!”
Vưu Tốc: “Trong lòng tôi chỉ có mình bảo bối thôi, những người đàn ông khác tôi chẳng để mắt đến đâu.”
Vưu Tốc: “Anh ơi, hủy đơn giùm em nha ~ /hôn hôn/”
Tưởng Trì Kỳ: “Cậu đang lừa ai đấy? Người ta vừa nói cho trứng chiên là cậu liền dập máy ngay tắp lự.”
Tưởng Trì Kỳ: “Cậu muốn nhận ở khu ký túc xá nào? Hay tôi bảo để ở cổng trường?”
Tưởng Trì Kỳ: “Ăn đồ tôi đặt, đừng ăn của người ta.”
Vưu Tốc: “Tôi đặt rồi! Người ta làm xong hết rồi, tôi đi húp mì đây, lát nữa liên lạc lại sau nhé!”
Tưởng Trì Kỳ: “… Đừng ăn trứng chiên của thằng đó.”
Vưu Tốc: “Trong ba ngày tới!”
Vưu Tốc: “Nếu tôi ăn một miếng trứng chiên nào của cậu ta, tôi sẽ là chó!”
Sau khi thề độc xong, đầu dây bên kia quả nhiên không còn hồi âm.
Vì quên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ngay-tho-chuoc-bac-phong/1523948/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.