[Sau này tôi còn có thể chạm vào cậu không?]
Câu này nghe đơn lẻ thì khá mơ hồ, thậm chí còn có chút mờ ám. Nhưng sau khi trải qua quá trình giả vờ yếu đuối, Tưởng Trì Kỳ nắm cổ tay áo cô, dắt cô đi một đoạn, Vưu Tốc cảm thấy anh đang nghiêm túc hỏi thật.
Cô gái bất giác cúi xuống, ánh mắt lướt qua chỗ trống trên ghế sofa, nhìn chăm chú vài giây. Thay vì trả lời trực tiếp, cô vòng vo chụp một tấm ảnh cái ghế trống bên cạnh rồi gửi đi.
[Có ai ở đó không, giúp tôi xem sao ghế này trống quá vậy? /thắc mắc]
Trên sàn, Tần Linh và Doanh Thiên Dương ngồi xếp bằng chơi game, còn Vưu Tốc ngồi một mình trên ghế sofa. Tưởng Trì Kỳ còn chờ gì nữa mà không đến đây cho chị xoa đầu… ờ nhầm, không đúng.
Trên sàn, Tần Lâm và Thắng Thiên Dương ngồi xếp bằng chơi game, còn Vưu Tốc ngồi một mình trên ghế sofa. Tưởng Trì Kỳ còn chờ gì nữa mà không đến đây cho chị xoa đầu… ờ nhầm, không đúng.
Cô nhắc mình nghiêm túc lại, thả lỏng người, dựa vào chiếc gối mềm mại trên ghế sofa, chuẩn bị kỹ lưỡng. Cô còn cố dàn chỗ ngồi cho phẳng phiu, vỗ nhẹ hai cái lên khoảng trống bên cạnh, rồi đan tay đặt lên đầu gối, cảm giác vừa nghiêm túc vừa có chút hồi hộp.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong.
“Rẹt” âm thanh của cửa kính ban công trượt mở.
Vưu Tốc cúi đầu, đợi Tưởng Trì Kỳ ngồi xuống. Trong đầu cô đang nghĩ xem làm sao để giải thích tình trạng hiện tại của mình cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ngay-tho-chuoc-bac-phong/1523962/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.