Hai người im lặng hồi lâu.
Cuối cùng vẫn là Nhan Từ Khuynh lên tiếng:
- Thôi! Giờ chúng ta về thôi! Mai anh đưa em đi tiếp nhé?
Dương Họa Y khẽ gật đầu.
Anh thấy cô đồng ý liền gọi tài xế tới đón.
Về tới nhà, cô liền về phòng nằm ngủ.
Tuy nói là ổn nhưng đi như vậy cô cũng thấy mệt.
Anh thấy cô ngủ thì cũng tranh thủ tới thư phòng giải quyết việc ở công ty.
- Anh hai! Chị dâu! Hai người đâu hết rồi?
Một giọng nói lanh lảnh vang lên từ ngoài sân.
Nhan Từ Tuệ tung tăng xách đống hành lí đi vào trong.
Theo sau cô là bố mẹ cô và Nhan Từ Triệt.
Nhan Từ Khuynh nghe thấy tiếng em gái mình liền dừng công việc lại rồi vội vã chạy xuống.
- Tiểu Tuệ? Bố mẹ? A Triệt? Sao mọi người lại tới đây? Mọi người về khi nào mà không gọi con ra đón? - Giọng anh có chút ngạc nhiên xen lẫn gấp gáp.
- Mọi người cũng vừa mới về thôi! - Nhan phu nhân cười - Tại Tiểu Tuệ cứ đòi đi gặp chị dâu nó nên đành tới đây trước.
À, nhắc mới nhớ, Tiểu Y đâu rồi? Sao mẹ không thấy con bé đâu?
- Cô ấy mệt nên đang ngủ trên phòng.
Mọi người nhỏ tiếng giúp con được không?
- Ghê nhỉ? Có vợ vào khác hẳn! Bố thấy con giống hệt bố hồi trước rồi đấy! Có phải con sợ con bé tức giận khi bị đánh thức đúng không? Mẹ con hồi trước cũng như thế đấy...!- Nhan lão gia vỗ vai anh cười.
- Lão gia của tôi! Ông vừa nói gì nhỉ? Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-oi-dung-di-nua-anh-sai-roi/2608693/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.