Căn biệt thự lớn trở nên điềm tĩnh. Mọi người ai nấy lại trở về với công việc bận rộn. Đất trời yên tĩnh nhuộm một màu xanh thẳm.
Giản Ngọc Thúy nằm trên chiếc giường lớn, đôi mắt khẽ chớp nhìn trần nhà. Vừa nãy có phải bà đã suýt bước chân đến con đường vào quỷ môn quan không?
"Mẹ, thấy sao rồi? Mẹ đỡ hơn chút nào không?" Lục Hàn Liên ngồi bên cạnh, nhìn Giản Ngọc Thúy vẫn còn mơ hồ liền lên tiếng.
Giản Ngọc Thúy không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu một cái. Đôi mắt chuyển hướng sang Lục Hàn Liên.
"Bà nghỉ ngơi đi. Lần sau đừng quá kích động, bà muốn tôi sống một mình mới vừa lòng?" Lục Lâm Cổ lo lắng nắm lấy bàn tay Giản Ngọc Thúy, sự quan tâm của Lục Lâm Cổ càng khiến Giản Ngọc Thúy mền lòng hơn. Lúc nào ông ấy cũng như này thì tốt biết bao.
"Ông ra ngoài trước đi. Tôi có chuyện muốn nói với Hàn Liên." Giản Ngọc Thúy yếu ớt nhả ra từng chữ một.
"Được."
"Mẹ, mẹ muốn nói gì?"
Đợi đến khi căn phòng lớn chỉ còn lại hai người, Lục Hàn Liên mới nhẹ giọng hỏi.
"Bố con hình như không thích Cố Minh Minh, con giúp mẹ, gọi con bé đến đây. Được không?" Giản Ngọc Thúy chỉ tay vào chiếc giỏ xách bên cạnh, đôi mắt khẩn cầu nhìn Lục Hàn Liên.
Lục Hàn Liên có chút khó chịu. Kì thực là chính anh cũng ghét Cố Minh Minh rất nhiều. Từ xưa khi thấy Cố Minh Minh bám víu lấy Lục Tiêu Bá đã biết là người gian trá, Lục Tiêu Bá không ưa thì Lục Hàn Liên càng không chấp nhận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-oi-ve-nha-nao/1433281/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.