Từ mấy ngày sau đó, Diệp Thành bỗng phát hiện Từ Lạc từng ngày trở nên uất ức.
Cô thường ôm nhóc con Diệp Lạc Thiên thất thần, mắt không có chútt tiêu cự, trỗng rỗng nhìn nơi nào đó. Hoặc là ngẩng đầu nhìn bầu trời, âm u trong trẻo biến đổi, không có bất kỳ biểu cảm gì, cả người tràn đầy kháng cự.
Diệp Thành đương nhiên lo lắng, nhưng anh không dám hỏi thẳng Từ Lạc. Sợ lại đâm vào trái tim cô. Anh đành phải hỏi bóng hỏi gió tìm Lương Minh Phương, tìm Lộ Hà để moi móc thông tin, nhưng cũng là không có kết quả, cuối cùng nghĩ đến Lục Hoành ở bệnh viện dinh dưỡng, anh mới nhờ mấy tầng quan hệ mà tìm Lục Hoành.
Hỏi ra mới biết được, hóa ra có một giáo viên đối xử với Từ Lạc vô cùng tốt, ông ấy đã qua đời, sắp tới sẽ tổ chức tang lễ.
Anh vừa suy nghĩ chút, liền biết nguyên nhân vì sao Từ Lạc sa sút.
Từ Lạc của anh chính là như vậy, cô đi cả môtu con đường dài, nhưng suốt chặng đường vốn là bụi gai bao quanh, sườn dốc lại nguy hiểm tràn lan. Cuộc đời của cô giống như đêm tối cô đơn, lạnh lẽo dài dằng dặc. Mỗi một người đã buông ra chút thiện ý với cô, đã trở thành động lực và để cứu giúp cô cố gắng sống tiếp.
Những người đó như nhưng ngôi sao trong đêm tối, để người ta biết rằng, đêm tối thế nào vẫn có ánh sáng mờ nhạt chiếu đến. Cho dù hèn mọn hone nữa, vẫn sẽ có người yêu bạn.
Nhưng điều không thể ngờ tới, đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-oi-yeu-lai-nhe/47698/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.