Sau đó, hoa mai nở đầy cành, liễu rũ xanh mượt.
Hai năm trôi qua một cách khó nhọc.
Xuân năm nay đến sớm, khí lạnh mới vừa rút đi, sau hậu viện khách điếm Thư gia, giàn nho bắt đầu thay lá. Thư Đường ngồi xổm bên giàn nho đếm từng vò rượu, hương rượu nồng đậm bay xa hơn mười dặm. Không nhiều không ít vừa đúng hai mươi bảy vò.
Ngoài phòng có tiếng xe ngựa lộc cộc dừng lại, phu xe cao giọng gọi một câu "Tiểu chưởng quỹ", Thư Đường lên tiếng đáp lại. Mở cánh cửa nhỏ ra, mấy người tiến vào chuyển vò rượu ra ngoài, Thư Đường theo thường lệ cùng phu xe tán gẫu vài câu, sau đó tiễn hắn ra con ngõ nhỏ.
Phu xe kia nguyên họ Tào tên Thăng, hơn ba mươi tuổi, đã thành gia lập thất. Vì hắn đảm nhiệm vai trò cung ứng hàng cho tửu lâu nên có giao dịch mua bán với khách điếm Thư gia, vài lần qua lại gặp gỡ, trở nên quen biết khá thân thiết với Thư tiểu Đường. Hắn gọi Thư Đường là tiểu chưởng quỹ. Thư Đường gọi hắn là Tào đại ca.
Ra khỏi con hẻm nhỏ Đường Hoa, Tào Thăng vỗ ót, buồn bực nói: "Coi trí nhớ của ta kìa..." Nói xong, lấy trong lòng ra tờ đơn đặt rượu lần tới, cười ha hả nói: "Tửu lâu buôn bán rất khá, lần sau đặt thêm bảy vò, tổng cộng là ba mươi bốn vò, làm phiền tiểu chưởng quỹ."
Thư Đường "À" một tiếng, nhận lấy đơn đặt rượu, cẩn thận xếp lại cất vào trong tay áo.
Tào Thăng nhìn Thư Đường, thấy nàng da trắng như tuyết, đôi mắt đen như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-sac-cong-tu/1030101/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.