Sau khi Lâm Lâm cúp điện thoại, Yên Tử vẫn tiếp tục lăng ra ngủ. Đêm qua hành hạ bản thân quá nhiều, bây giờ tranh thủ bù đắp lại. Quan tâm làm chi cuộc điện thoại vừa rồi, cũng có thể nàng hôm nay bị dì cả tới, phát chứng lên vậy thôi.
Thật ra hôm nay Lâm Lâm sẽ tăng ca cùng mọi người, nhưng vướn mắc một cục nợ đang ở trong xe thì đành về sớm. Suốt một ngày, nàng làm việc chẳng đâu vào đâu, lâu lâu lại không nhịn được liếc nhìn camera một cái. Tự nhủ với bản thân là nhìn lần cuối, vậy mà không biết nàng đã nhìn bao nhiêu lần cuối rồi.
Thu xếp tài liệu chuẩn bị về nhà. Vừa bước ra khỏi cửa đã bị mọi người nhìn chằm chằm, giống như trông thấy một hiện tượng lạ. Chờ nàng đi khuất liền tụ tập xôn xao.
- " Ồ, Lâm tổng của chúng ta về sớm? " nhốn nháo, nhốn nháo
- " Có phải là phát sốt hay không? Chỉ có như vậy cô ấy mới tan tầm đúng giờ. "
- " Cũng có thể là đi hẹn hò a... "
- " Gì? Lâm tổng đi hẹn hò sao? "
.....
__
Ở bãi đỗ xe, Lâm Lâm làm sao biết được mình đang trở thành chủ đề chính của đám rau cải trong công ty. Hiện giờ nàng đang rất đau đầu, đứng bên cạnh chiếc xe của mình mà vẫn không vào được. Nhìn người bên trong ngủ thật ngon lành, còn mang theo cả gối đầu thật thoải mái, bản thân rất muốn đá cho Yên Tử bay khỏi xe.
Lôi ra điện thoại gọi ai kia, chuông reo rất lâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tinh-ai-that-nu-lao-su-thien-lang/332009/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.