Sau hai ngày ở lại Tô gia, nói chung Yên Tử sống rất vui vẻ, nhưng sẽ vui vẻ hơn nếu không có ai đó làm mặt lạnh với mình.
Nhìn qua người đang lái xe bên cạnh, vẫn cái mặt lạnh tanh đó. Gì đây? Cái mặt đó xuất hiện từ hôm qua tới giờ rồi, có gì thì nói đi chứ.
Yên Tử : " Tô lão sư, chị có phải bị...cái kia..dồn nén quá lâu hay không? "
Tô Hanh liếc Yên Tử một cái, lạnh tanh. Dồn nén cái đầu cô, sao bản thân không tự nghĩ xem vì sao tôi lại như vậy? Không phải đó cô mới vừa đến, hoàn thành xong nhiệm vụ liền muốn bỏ đi truy cô khác sao? Hỏi thử xem tôi sẽ cho cô gương mặt tốt sao? Quá đáng, chờ sau này tôi sẽ cho cô quỳ ván giặt đồ.
Yên Tử : " Chị... giận em à? "
Mắt thấy mặt Tô Hanh biến hoá khôn lường, lúc trắng lúc đỏ. Này không phải giận chẳng lẽ phấn khích?
Tô Hanh : " Nói thử xem, vì sao tôi phải giận? "
Yên Tử : " Ngạch, sao... em biết được. " có khi dì cả đến cũng nên.
Tô Hanh : " Thôi đi.. " nói nhiều với cô cũng vô dụng, đầu đất!
Tô Hanh tăng tốc xe, phút chốc đã đến sân bay. Từ Tô gia đến Hồng Kông hơi xa, Yên Tử cũng lười đi xe. Hơn nữa, từ vụ đó đến giờ, xem như cô có bóng ma với xe rồi.
Yên Tử : " Sắp tết rồi, có lẽ em vẻ không kịp quá. "
Tô Hanh : " Ừ, không sao! Năm sau đón cũng không muộn. "
Yên Tử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tinh-ai-that-nu-lao-su-thien-lang/332015/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.