Lý Lộ Từ tuy rằng luôn luôn nói chuyện với An Nam Tú, nhưng vẫn chú ý tới tân sinh viên vừa mới rút đi sự ngây ngô của học sinh trung học, đang vội vã bày ra thể hiện con người mới trước mặt bạn học xa lạ này, nữ sinh đang tới hiển nhiên đã làm quen làm công tác học sinh. Lý Lộ Từ đã nghe qua cô giới thiệu với bạn học mới vài lần, là Mộc Song.
An Nam Tú ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn Mộc Song:
- Cô sắp xếp tôi?
Mộc Song coi như là cô gái xinh đẹp, nhưng loại xinh đẹp này đương nhiên không thể lấy An Nam Tú làm vật tham chiếu nổi. An Nam Tú có đôi khi làm cho người ta hoảng hốt cảm thấy cô là một con búp bê tinh xảo. Hàng lông mi vểnh lên của cô, sống mũi thanh tú lại cao ngất, cánh môi tinh tế, còn có làn da không nhìn thấy chút tỳ vết nào, đều giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ khéo léo tuyệt vời.
Mặt cô vô cảm ngẩng đầu, đôi con ngươi lạnh lung ướt át mà sáng ngời, nhưng không chút cảm xúc khiến Mộc Song cảm thấy áp lực. Cái đó không giống với uy nghiêm của cán bộ hội sinh viên, Mộc Song không thể nói ra lời là cảm giác gì, chưa từng trải nghiệm qua.
- Cô coi cô ấy không tồn tại.
Lý Lộ Từ cười cười. Cô gái Mộc Song này coi như cũng am hiểu giao tiếp, từ trước đến nay vốn quen thuộc với nụ cười không làm cho người ta phản cảm này. Có điều dường như khá sốt ruột muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-toi-la-cong-chua/1036801/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.