"Công chúa, ý ngươi là gì?" Vô Ưu lại bắt đầu cười giả lả
"Ôn tuyền, chỗ tốt như vậy, ta cũng muốn xem qua" Tích Nguyệt chậm rãi đứng dậy cầm theo mã đao, tự để ý bản thân đi trước.
Chung đụng với Vô Ưu hơn nửa năm, công chúa đã hoàn toàn có kinh nghiệm đối phó với nàng. Đầu óc của Vô Ưu rất lợi hại, nếu chỉ tranh luận nói chuyện đạo lý, rất khó để có thể chiếm thượng phong, chi bằng cứ thẳng thừng làm tới, xem như mọi chuyện đã rồi, mới có thể đạt được mục đích của mình.
Quả nhiên, chưa đi được vài bước, đã thấy Vô Ưu mặt xám xịt thất tha thất thểu ôm quần áo chạy theo nàng.
Ôn tuyền cách chỗ bọn chỉ khoảng hai mươi phút đi bộ.
Từ đằng xa nhìn lại đã thấy tầng tầng lớp lớp hơi nước mơ hồ bốc lên, khói trắng hòa vào làn sương, mềm mại như những dải lụa đang tự do trong không trung bay múa. Từ trên nhìn xuống, tưởng như chỉ một bước chân, là có thể đạp lên trập trùng biển mây bồng bềnh mênh mông phía dưới
Nói là ôn tuyền, nhưng lại càng giống dao trì tiên cảnh, thật làm lòng người có chút ngỡ ngàng say đắm..
Vô Ưu tìm một tảng đá ngồi xuống, còn thật sự nói: "Công chúa chỉ nên bơi gần bờ thôi, càng ra xa càng nóng"
"Nàng không xuống?" Tích Nguyệt quay lại hí mắt hỏi
"Nope.. ý ta là, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-uu-truyen-ky/2654668/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.