Bên bờ sông xuất hiện thêm một chiếc ghế gấp và một cần câu, một người biến thành hai người. Bóng bọn họ phản chiếu trên mặt nước, vài bông lau ở bên cạnh khẽ đung đưa trong gió.
Chúc Kinh Nho không vội vã bắt chuyện. Địch bất động thì ta cũng bất động. Y tiếp tục nhàn nhã đếm chim trên trời, lắng nghe tiếng gió bên tai, tiện nghe cả tiếng thở cách y tầm một mét.
Bách Thanh Lâm đã cởi đôi găng tay đen, đang vặn nắp bình giữ nhiệt. Da anh trắng tới bất thường, mặc một chiếc khoác sẫm màu được là phẳng phiu. Dáng người anh thẳng tắp, tư thế ngay ngắn mang phong thái của người tri thức, kiểu “trẻ ngoan” thời đi học vẫn hay ngồi hàng đầu chăm chú, nghe lời. Mà Chúc Kinh Nho thời điểm đó thì hư đốn vô cùng, chẳng ngày nào là chịu yên thân, giáo viên cứ thấy y là lại đau đầu.
.
Mười phút trôi qua, Bách Thanh Lâm đã hoàn toàn coi người dư ra bên cạnh là không khí. Cần câu đặt bên cạnh chân, khuỷu tay chống trên đầu gối, khuôn mặt không chút cảm xúc nhìn đăm đăm mặt nước, thật sự không hề có ý định mở miệng nói chuyện.
Chúc Kinh Nho dần điều chỉnh dáng ngồi như người không xương của mình. Dù chính thức bắt chuyện thì y cũng không quá căng thẳng hay mất tự nhiên, chọn chủ đề khiến người ta có hứng thú.
“Cá khu này bị ông chủ Bách câu hết mất rồi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vodka-va-mandheling-vu-dao-sao/2729980/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.