Đường Trầm đương nhiên biết rõ mấy chai bia chẳng là gì với Chúc Kinh Nho, nhớ lại ngày xửa phải trộn rượu trắng với Hoàng Tửu [1] mới khiến y xỉn quắc cần câu. “Lão Trung tưởng mày còn ốm chưa khỏe nên bắt tao phải lôi mày tới.” Chúc Kinh Nho chống cằm thẫn thờ, chỉ khi đi ngang qua quán cà phê mới mở mắt nhìn. “Nhìn cái gì, người ta cũng không ở trong đó. Nói đi, mày đang nghĩ gì vậy?” Đường Trầm hỏi: “Sao đang yên ổn lại muốn đổi chỗ ở?” “Muốn đổi thì đổi thôi, cần gì lý do.” Chúc Kinh Nho nói rất tùy hứng. Cảnh vật bên ngoài giống như con người y, thay đổi không ngừng, nghĩ gì làm nấy, không có hằng số, đến đi tự do. . Rất nhanh đã tới điểm đến. Khu ổ chuột của thành phố Nam Hải phần lớn là những tòa nhà cũ kỹ cùng những con hẻm quanh co. Sau khi đỗ xe hai người đi bộ vào trong. Cửa phòng khám treo một tấm biển đỏ tươi: “Không chữa bách bệnh, Đông y tổ truyền, muốn tin thì tin.” Nét chữ rồng bay phượng múa là từ Chúc Kinh Nho. Đẩy mở cánh cửa nhựa, lão Chung mặc đồ Thái Cực Quyền đang dùng kim châm biến ma-nơ-canh thành con nhím, quay sang trừng mắt với bọn họ: “Nhanh lên. Tôi có hẹn đi nhảy quảng trường, đưa tay đây.” Chúc Kinh Nho nhìn thấy con nhím liền mỉm cười thân thiện, ngoan ngoãn hợp tác. “Thằng nhóc này, nghe tôi nói. Cảm cúm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vodka-va-mandheling-vu-dao-sao/2729989/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.