Cơn tuyết đầu mùa của thành phố Nam Hải rơi khắp đêm. Mặt đất phủ một màu trắng xóa, khói bốc lên từ ống khói cũng trở nên hư vô.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt Chúc Kinh Nho, hàng lông mi rung lên không ngừng. Bị ánh sáng đánh thức, y nhìn chằm chằm trần nhà xa lạ một lúc lâu vẫn chưa tỉnh táo.
Mãi tới khi cánh cửa đột nhiên mở ra, Đường Trầm vào xem Chúc Kinh Nho còn sống hay đã chết. Nghe Hoàng Sâm thêm mắm thêm muối kể lại, tên này đã có tuổi còn chơi trò ngây thơ, đắp người tuyết còn chịu lạnh mấy tiếng đồng hồ, chỉ để được mặc áo người khác một lần, quả đúng là rất “có tiền đồ”.
Chúc Kinh Nho nằm vắt ngang người bất động trên sofa, nghiêng đầu bốn mắt nhìn nhau với Đường Trầm: “Chào buổi sáng.”
“Mày ngủ không đóng cửa à?” Đường Trầm cũng kinh ngạc khi thấy bản thân có thể đẩy cửa vào dễ dàng như vậy.
Chúc Kinh Nho gật đầu. Tối qua chuyển nhà quá mệt mỏi, hành lý chẳng có bao, chỉ mấy trăm bộ quần áo giày dép mà thôi. Dọn xong thì y lăn quay ra ngủ, quên đóng cửa.
“…” Đường Trầm nhìn cẳng chân treo lơ lửng ở cuối ghế sofa, lại nhìn khuôn mặt điển trai nhưng vô cùng ngứa đòn của Chúc Kinh Nho, đột nhiên nhận ra điều gì đó: “Mày cố tình khỏa thân đấy à???”
“Phải. Làm sao?” Chúc Kinh Nho từ từ ngồi dậy.
Đường Trầm nuốt xuống trăm câu chửi thề, vội vàng quay đầu đi: “Làm ơn mặc đồ vào đi.”
Tấm chăn trượt xuống, phía dưới Chúc Kinh Nho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vodka-va-mandheling-vu-dao-sao/2729991/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.