Rạng sáng, Chúc Kinh Nho khoác áo lên người chuẩn bị lái xe về ngủ, chưa đi được bao lâu thì đã bị Đường Trầm gọi quay lại. Hai người ngồi quanh chiếc bàn trong vườn hoa. Tuyết không biết đã ngừng rơi từ lúc nào. Đêm khuya gió lớn, cửa kính đã đóng nên cũng ấm áp.
Chúc Kinh Nho tựa lưng ra sau như không có xương, dáng ngồi vẫn ngang ngược như cũ, tay phải buông thõng trên tay vịn.
“Đã chạm tay chưa?”
“Chưa.”
“Ôm, ít nhất cũng phải ôm rồi chứ.”
“Chưa.”
Đường Trầm thốt lên vài câu chửi thề: “Với tính cách xấu xa của mày thì chắc chắn đã cưỡng hôn người ta rồi.”
Chúc Kinh Nho bật cười: “Sao có thể càn rỡ như vậy được.”
“Mày không càn rỡ thì còn ai càn rỡ? Còn nhớ năm đó mày come-out, để chứng minh cho bố về xu hướng tí.nh d.ục của bản thân, mày đã dẫn ông ấy tới nước gì đó xem đàn ông biểu diễn thoát y ba ngày ba đêm, video đó tao còn lưu đấy.”
Chúc Kinh Nho nhìn Đường Trầm cười mà không nói.
Đường Trầm vội bảo: “Nghe tao nói này. Dưa ép chín không ngọt, có điều mày ép thì chắc chắn sẽ ngọt.”
Chúc Kinh Nho cầm điện thoại chụp đại một tấm hình, phía sau là những đóa hoa nở rộ, người chỉ lộ nửa khuôn mặt, bầu không khí mơ màng, ánh sáng cũng không tệ, đã đủ rồi.
Sau khi gửi ảnh đi không xuất hiện dấu chấm than đỏ.
Chúc Kinh Nho lập tức như được vuốt lông từ xa. Thành công thoát khỏi danh sách bị chặn, y vui vẻ gửi thêm một tin nhắn: [ Không thể uống miễn phí cốc trà gừng đó, một đóa hồng chưa đủ đền đáp. Anh Bách, ngày khác tới chỗ em uống trà được không? ]
Đường Trầm lén nhìn nội dung trên màn hình. Giỏi lắm, toàn màu xanh lá: “Anh ta chưa từng một lần trả lời tin nhắn mày gửi, điều này chứng minh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Chứng minh ông chủ Bách biết mày khó đối phó, cố tình nhắm vào mày.”
“…”
Lúc này, chuông báo tin nhắn đến trên điện thoại Chúc Kinh Nho vang lên inh tai.
Tảng băng lớn: [ Không cần. ]
Chúc Kinh Nho đứng dậy choàng áo khoác lên người, mỉm cười rạng rỡ. Rõ ràng bị từ chối nhưng dáng đi của y vẫn rất phòng khoáng, phất tay không thèm quay đầu lại, còn huênh hoang hơn cả con công xòe đuôi.
Đường Trầm nghẹn lời. Được rồi, nhắm vào cái gì chứ, không ai có thể chống lại sự lừa gạt của chim công xòe đuôi.
.
Bách Thanh Lâm mất ngủ nghiêm trọng, sau khi trở về phòng ngủ phát hiện cơn nghiện thuốc lại bắt đầu trỗi dậy. Nguyên nhân khiến anh mất kiểm soát đều do một người.
Anh đứng đó hơi cúi đầu, lưng hơi khom, đổ gạt tàn rồi để nước lạnh hòa với nước khử trùng rửa sạch, đặt vào tủ chuyên dụng hong khô. Sau đó anh dùng nước rửa tay rửa tay bảy tám lần, dường như đang dựa vào dòng nước chảy liên tục để xoa dịu sự trống rỗng.
Làm xong tất cả, Bách Thanh Lâm đi dội nước lạnh. Máu không còn sôi sục nhưng dây thần kinh căng cứng lại âm ỉ đau nhức. Anh nằm đó, vẫn không ngủ được, nhắm mắt vô thức dùng đầu ngón tay kéo nhăn ga giường. Nắm chặt rồi buông lỏng, không ngừng muốn dằn xuống sự bức bối đang trỗi dậy trong lòng.
Thế nhưng càng cố dằn xuống thì lại càng dữ dội. Khao khát bị kìm nén bao lâu này bật ngược trở lại, càng lúc càng ảnh hưởng đến tâm trạng của Bách Thanh Lâm. Anh không hay nóng nảy, nhưng lúc này đây lồng ng.ực lại nóng rực, nóng đến thiêu đốt tim gan.
Điện thoại rung lên, Bách Thanh Lâm như trút giận mà nhấn mở bức ảnh kẻ chủ mưu gửi tới. Người trong ảnh mỉm cười với đôi mắt cong cong, lộ nét dịu dàng quyến luyến vô cùng, nốt ruồi đỏ nơi cuối đuôi mắt đến là đa tình.
Bách Thanh Lâm cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, càng bức bối một cách dị thường. Ban đầu anh bỏ Chúc Kinh Nho khỏi danh sách chặn là vì muốn nói rõ ràng, thế nhưng giờ đây lại giống như nhượng bộ, ngầm cho phép có sự được một tấc lại muốn tiến một thước này.
Mười phút trôi qua, anh ngồi dậy để điện thoại lên tủ đầu giường, song bên kia lại dứt khoát gọi video tới.
Càng ngày càng to gan.
Bách Thanh Lâm nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, cuối cùng vẫn nhấc máy trước khi hệ thống tự động ngắt cuộc gọi, nói rõ càng sớm càng tốt.
.
Chúc Kinh Nho cũng là lần đầu tiên quấy rầy giấc ngủ của người khác vào lúc nửa đêm, thậm chí còn trực tiếp gọi video. Có lẽ lúc uống rượu với Nhạc Xuyên y đã say, hoặc có lẽ bị kích thích.
Vốn không nghĩ người kia sẽ nhấc máy, thế nhưng cuộc gọi lại kết nối.
Bên kia tắt đèn tối om, chỉ lờ mờ nhìn thấy đường cằm của người đàn ông.
Chúc Kinh Nho kinh ngạc lên tiếng trước, đùa giỡn: “Đông Ngâm bảo anh Bách là người cổ hủ, ngủ đúng giờ đúng giấc, điện thoại cũng không biết dùng. Giờ xem ra cô ấy đã lừa tôi rồi.”
Giọng Bách Thanh Lâm vốn trầm khàn, thông qua điện thoại lại biến đổi, trong đêm khuya tựa như lời thì thầm âu yếm kề bên tai người tình: “Không thích dùng, không phải không biết dùng.”
Tai Chúc Kinh Nho ửng đỏ, chuyển chủ đề hỏi: “Anh Nhạc đã đỡ hơn chưa?”
“Cậu ta rất khỏe.”
“Vậy giờ có thể nói chuyện giữa em và anh rồi.” Sự án binh bất động trước đó của Chúc Kinh Nho trước cám dỗ của đêm khuya, nơi hơi rượu và hương thuốc lá va vào nhau, đã bỏ giáp tháo chạy. Tất cả đều trở nên trần trụi.
“Nói.”
“Anh định tiếp tục từ chối em, sau đó có gặp cũng coi như không thấy, không quen sao?”
“…”
“Anh ghét em sao?”
“…”
“Anh Bách có phải không muốn trả lời em?” Giọng Chúc Kinh Nho rõ ràng không hề có chút thất vọng nào.
Yết hầu của Bách Thanh Lâm khẽ chuyển động, hờ hững “Ừ” một tiếng.
“Vậy khi nào anh mới để ý tới em?” Chúc Kinh Nho mãi mãi không tuân theo quy tắc thông thường, câu hỏi khiến người ta không thể nào đỡ chiêu.
Bách Thanh Lâm không thích bị dắt mũi, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Bạn bè sẽ tặng hoa hồng?”
“Anh thích thì em sẽ tặng.”
“Tôi không hứng thú với hoa.”
“Anh Bách… Chúng ta quen nhau không tính là lâu nhưng cũng không tính là ngắn. Mấy tháng nay em không dám quá đà. Sống hơn ba mươi năm, hiếm khi em lại thấp thỏm như một nhóc choai thế này. Em rất muốn tiến tới từ từ, muốn làm quen anh hẳn hoi.” Chúc Kinh Nho chớp mắt, tiếp tục nói: “Có được không?”
Bách Thanh Lâm hơi muốn hút thuốc: “Đừng lãng phí thời gian với tôi.”
Vừa dứt lời, giây tiếp theo màn hình bên phía Chúc Kinh Nho đảo lộn, có vẻ như điện thoại rơi xuống đất.
Rất nhanh, nửa thân trên cởi trần của người kia xuất hiện. Núm vú màu hồng phấn, đầu ti hơi nhô lên, cơ ngực mỏng nhưng đẹp đẽ, trên eo còn thắt một sợi dây đỏ lỏng lẻo, mắc lại chỗ hông… Đường nét vùng kín chỗ bụng dưới lộ rõ. Hình xăm đỏ sẫm quấn quanh cổ tay càng tăng thêm sự gợi cảm. Cách màn hình rất gần, nhặt lên cũng chỉ trong vài giây.
Bách Thanh Lâm rời mắt theo phản xạ có điều kiện. Đầu ngón tay anh miết mạnh lưng điện thoại, giọng nói càng trở nên trầm khàn: “Quần áo đâu?”
“Ngủ sao phải mặc?”
Chúc Kinh Nho vừa trả lời xong, cuộc gọi video lập tức bị ngắt.
Chúc Kinh Nho nhìn dòng tên “Tảng bảng lớn” mà bật cười thành tiếng. Y bất đắc dĩ nhủ thầm: “Lần này thật sự là không cố ý mà.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.