Giữa đêm tuyết lái xe tới tỉnh khác, đi hàng ngàn cây số chỉ để tặng một xe hoa hồng, thực hiện lời nói thuận miệng thốt ra. Bản thân hành động này cũng đã quá mức bốc đồng, liều lĩnh và không màng tới hậu quả.
Bách Thanh Lâm chắc chắn bản thân anh sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy. Ở người trưởng thành tồn tại một sự hiểu ngầm rằng cần phải biết giới hạn được mất, phải nhìn trước ngó sau, phải giữ thể diện, phải có lòng tự trọng. Sự trao đi mà không cần hồi báo hoàn toàn là chuyện viển vông. Anh khẽ gảy tàn thuốc ở điếu thuốc kẹp trên tay phải, biểu cảm vẫn như ban đầu. Anh lặng thinh nhìn thẳng vào mắt Chúc Kinh Nho, đôi con ngươi tối sầm trong thoáng chốc rồi nhanh chóng được che giấu.
Tuổi tác và kinh nghiệm khiến cách đối nhân xử thế của anh lý trí như một tảng băng. Bách Thanh Lâm từ chối mọi nguồn nhiệt lại gần, chỉ có duy nhất một tật xấu là dễ mềm lòng.
Chúc Kinh Nho thấy càng lúc càng đông người vây quanh thì lập tức muốn bỏ chạy. Hoa là dựa vào sự nhiệt tình dạt dào, muốn tặng bèn tặng, người cũng vậy. Y muốn dẫn Bách Thanh Lâm cùng bỏ chạy, chạy khỏi đám đông, đi đâu cũng được.
Chúc Kinh Nho vươn tay kéo nhẹ tay áo của Bách Thanh Lâm, ánh mắt chân thành và thẳng thắn: “Đi với em không?”
Đêm Giáng Sinh tuyết rơi.
Một chiếc xe tải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vodka-va-mandheling-vu-dao-sao/2730001/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.