Chúc Kinh Nho cúi đầu ngơ ngác nhìn tấm ảnh bị xé nát kia, đến khi tỉnh táo lại mới phát hiện gió thổi rất mạnh. Y tháo khăn quàng cổ, ngón tay lạnh đến mức run rẩy.
Thợ làm bánh ở phía sau nhắc nhở: “Anh Chúc, chủ quán đã về từ sớm rồi.”
“Cảm ơn em.” Chúc Kinh Nho vẫn giữ nụ cười trên môi. Lúc đi ra khỏi phòng bếp, khuỷu tay y vô tình đụng đổ chiếc cốc thủy tinh.
Trong tích tắc, chiếc cốc vỡ tan thành nhiều mảnh, tạo tiếng giòn tan khi rơi xuống đất.
Thợ làm bánh sửng sốt: “Để em lấy chổi quét…”
Chúc Kinh Nho cúi người nhặt từng mảnh bằng tay rồi vứt vào trong thùng rác, sau đó điềm tĩnh giải thích: “Đây là điềm lành, năm mới “toái toái bình an”.”
(Toái toái bình an: 碎碎平安 , câu này thường được người Trung Quốc dùng khi chẳng may làm rơi vỡ đồ đạc. Cụm “ 碎碎 ” đồng âm với “ 岁岁 ”, 岁岁平安 có nghĩa luôn luôn bình an) “Ôi, tay anh không sao chứ?” Thợ làm bánh nhìn thấy bụng ngón tay của Chúc Kinh Nho bị cứa phải, dường như còn chảy máu. Thế nhưng cô nói trễ quá, người đã đi mất rồi. Bóng lưng cô độc, trông lạ thường. . Tết Dương lịch, việc kinh doanh của quán bar khá tốt. Phòng VIP trên tầng ba vẫn đóng cửa như thường lệ. Chúc Kinh Nho đang pha trà. Ấm tử sa không biết đã đầy nước từ lúc nào, đến khi bị bỏng y mới hoàn hồn, trông thấy lá trà bừa bãi trên bàn thì khẽ lẩm bẩm kêu lãng phí. Chúc Kinh Nho lần đầu tiên nếm trải nỗi đau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vodka-va-mandheling-vu-dao-sao/2730011/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.