🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chúc Kinh Nho cố tình đứng đó vài phút, đến khi gió thổi khiến sắc mặt càng thêm tái nhợt thì y mới từ tốn gọi điện. Y đoán người kia chưa chắc đã nghe máy, bèn trực tiếp gửi tin nhắn.

Không cần được cho phép, y đi theo cầu thang lên trên.

Sáu chữ “càng gần quê càng hồi hộp” hiện lên trong đầu y. Trong chuyện tình cảm, câu này để nói về việc không dám đối mặt, không biết nên bắt đầu hay kết thúc như nào.

Thế nhưng trong từ điển của Chúc Kinh Nho không tồn tại câu này. Không có gì là y không dám, nếu sợ thì đã không phải là y.

Ánh sáng lọt qua khe hở của cửa an toàn, Chúc Kinh Nho không vội mở ngay. Y dựa lưng vào tường, gọi cho Bách Thanh Lâm, sau ba mươi giây thì lại cúp máy, tin nhắn nhanh chóng được gửi đi.

Lừa anh đấy, em đi rồi. ]

Quả nhiên nghe thấy tiếng cửa an toàn “lách cách” khép lại từ bên trong.

Chúc Kinh Nho hứng khởi tiếp tục nhắn tin: Cần em bấm chuông cửa không? ]

Không lâu sau cánh cửa được đẩy mạnh mở ra. Trên mặt Bách Thanh Lâm còn lấm tấm nước. Những giọt nước lăn dọc theo đường quai hàm sắc cạnh, rõ ràng vừa đi rửa mặt xong. Anh đứng bên cửa đợi mười mấy giây: “Vào đi.”

Chúc Kinh Nho lúc này mới thò đầu ra: “Thật sự cho em vào sao?”

Bách Thanh Lâm không giỏi nói mấy lời bùi tai.

Chúc Kinh Nho lại thích vậy, thích đúng cái vẻ trầm mặc ít nói này. Khi bước vào nhà, Bách Thanh Lâm cúi người, đặt một đôi dép mới tinh lên trên nền đá, ra hiệu cho Chúc Kinh Nho thay vào. Đường lưng cong mạnh mẽ, mặt và cổ anh đều trắng, trên người không có chỗ nào không trắng.

Chúc Kinh Nho không hề chất vấn Bách Thanh Lâm vì sao lại xé ảnh vứt vào thùng rác. Y như thể xóa sạch những ngày không đến gần đây, tò mò hỏi: “Anh Bách, anh tắm nắng cũng không đen sao?”

“Ừ.”

“Hôm đó ở Hải Khẩu em nằm có một lúc trên bãi biển mà phía trước đã không còn trắng như phía sau, bị cháy nắng luôn.” Chúc Kinh Nho vào trong nhà là bắt đầu cởi quần áo. Hơi ấm tràn đầy, gương mặt nhanh chóng ửng hồng. Y cởi bỏ áo khoác, áo len cũng cởi luôn, chỉ muốn cởi cả quần cho Bách Thanh Lâm xác nhận.

Bách Thanh Lâm ngước mắt nhìn Chúc Kinh Nho: “Mặc vào.”

Chúc Kinh Nho không chút sợ hãi, ngồi trên sofa như ở nhà mình: “Không, trong phòng nóng quá.”

Tay Bách Thanh Lâm siết chặt ly thủy tinh.

Chúc Kinh Nho nghiêm túc nhìn anh, một lúc không nói năng gì.

Cảm giác xa cách chậm rãi tan chảy tựa như tuyết bên ngoài. Hơi ấm còn đọng lại trên thành cốc. Bách Thanh Lâm đưa khớp ngón tay đẩy ly thủy tinh, để nó gần người kia hơn, nhỏ giọng nói: “Người tới cùng cậu lúc sáng, cậu ta bảo cậu bị ốm.”

Bình hồ lô bịt kín khó khăn lắm mới cạy mở miệng sau nửa ngày suy nghĩ cuối cùng đã nói ra một câu dài như vậy

Chúc Kinh Nho nhún vai: “Không ngủ được, tối ra vùng ngoại ô ngắm hoa, bị gió thổi đến choáng đầu, giờ chắc vẫn còn sốt.”

Bách Thanh Lâm nhớ trong hộp thuốc có nhiệt kế, đứng dậy định đi lấy thì Chúc Kinh Nho đột nhiên nắm lấy cổ tay anh.

Rất nhanh, lòng bàn tay anh bị ép đặt lên trán Chúc Kinh Nho. Ấm áp, xúc cảm khi chạm vào da thịt vẫn như lần đầu.

Ngón tay Bách Thanh Lâm không dám dùng sức, xoa nhẹ một lúc rồi thở phào nhẹ nhõm. Anh cúi đầu nhìn đôi mắt đào hoa hơi cong của Chúc Kinh Nho, không quát mắng kêu y buông tay, cứ im lặng giữ như vậy ba, bốn phút.

Chúc Kinh Nho nắm chặt cổ tay Bách Thanh Lâm không buông, thì thầm nhưng giọng cực kỳ rõ ràng: “Người anh nóng thật đấy.”

Bách Thanh Lâm không đoán được Chúc Kinh Nho rốt cuộc muốn làm gì, bèn không đoán nữa, vẫn giữ vẻ bình tĩnh, dùng sức tách tay y ra.

Sau đó lòng bàn tay anh khẽ lướt qua mặt Chúc Kinh Nho. Một tiếng “bốp” nhẹ, giống như cái tát không dùng sức của người lớn khi quở trách trẻ con, lại cũng rất giống sự giày vò mang sắc màu t.ình d.ục trên giường của tình nhân.

Chúc Kinh Nho vốn đã bất ngờ khi Bách Thanh Lâm không hất tay mình ra, đột nhiên bị tát nhẹ như vậy khiến y ngỡ ngàng. Y ngẩng lên nhìn yết hầu nhấp nhô trên cổ Bách Thanh Lâm, giọng rất nhẹ: “Sao lại đánh người ta.”

“Ốm thì phải chịu.” Bách Thanh Lâm bỏ lại một câu không mặn không nhạt rồi đi lấy nhiệt kế.

Trong lòng Chúc Kinh Nho không ngừng hồi tưởng về sự va chạm ấy, lúc đo nhiệt độ sau đó cũng rất hợp tác.

Chỉ là sốt nhẹ, không có chuyện gì lớn, dây thần kinh căng cứng của Bách Thanh Lâm hơi thả lỏng, ngồi trở lại ghế sofa đối diện Chúc Kinh Nho.

Hai người đều im lặng đưa mắt nhìn chỗ khác.

Đôi môi được nước làm ướt của Chúc Kinh Nho đỏ ửng. Hôm nay y đến đây không chỉ vì chuyện này. Y ngẩng đầu nhìn những bức tranh vẽ truyền thống Trung Quốc treo trên tường, có núi sông, có hoa lan, có văn trúc, từng nét vẽ đều tràn đầy sự phong nhã.

“Thầy Nhạc nói anh Bách rất giỏi, gia đình thuộc dòng dõi thư hương có tiếng, là con cưng của trời trong số những người đồng trang lứa. Cái gì anh cũng biết, làm gì cũng có kế hoạch.” Chúc Kinh Nho thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của bản thân, nghiêm túc nói ra những lời từ tận đáy lòng: “Em là đứa hư đốn, từ bé đến lớn chưa từng lên kế hoạch gì bao giờ, cái gì tùy tâm trạng. Bố mẹ dạy cả đời cũng không dạy được em biết nghe lời. Hồi chưa đầy hai mươi là lúc điên cuồng nhất, không thích tới trường, quá tò mò với thế giới bên ngoài. Lúc đó vì muốn đi ngắm nhìn thung lũng Great Rift, vì em muốn, thế nên em đã đi.”

(Thung lũng Great Rift: là thung lũng tách giãn lớn ở Đông Phi do hệ quả của việc va chạm giữa các nguyên tố trong lòng đất tạo nên một rãnh nứt lớn trên bề mặt Trái đất, kéo dài từ Ethiopia tới Mozambique)

“Anh Bách.”

“Em là người cuối cùng để bản thân phải chịu uất ức. Thế nên giờ em muốn hỏi lại anh, anh có chút rung động nào với em không?”

Sống lưng Bách Thanh Lâm thẳng tắp, dáng ngồi vẫn như lúc đầu, dường như hoàn toàn không bị lay động. Cơn mưa lớn không ngớt trong lòng anh được lặng lẽ giấu kín. Anh ngẩng lên, nhớ lại thuở nhỏ vì bước nhầm chân vào nhà mà bị phạt quỳ.

Trong ký ức, cha anh không ngừng nhắc đi nhắc lại: “Người là không được phạm sai lầm.”

Bách Thanh Lâm nghe theo.

Anh sống trong thế giới “đúng” suốt hơn ba mươi năm, chưa từng phạm sai lầm nào, nhưng cuộc hôn nhân được sắp đặt ấy rõ ràng là sai lầm.

Đạo hiếu, cha mẹ, gia đình, thế tục, đạo đức… Bách Thanh Lâm nhớ lại gia quy mà anh đã học thuộc vô số ngày đêm. Nó khiến con cháu đời đời học cách kìm nén và nhẫn nại, nghe lời và phục tùng.

Một lúc lâu sau, từ cổ họng Bách Thanh Lâm thốt ra một câu có vẻ bình tĩnh và đúng mực: “Tôi không ghét cậu.”

Chúc Kinh Nho hỏi: “Là không ghét hay không thích?”

Bách Thanh Lâm không đáp. Chúc Kinh Nho đột nhiên cười khẽ: “Có thuốc lá không?”

Trong bao thuốc chỉ còn một điếu.

Chúc Kinh Nho lôi ra chiếc bật lửa khắc hoa văn sóng nước, châm lửa, ra hiệu cho Bách Thanh Lâm đặt đầu thuốc vào miệng mình, khóe mắt y vẫn mang nét cười, theo sau đó là tiếng “xì” châm lửa.

Y ngậm chặt đầu thuốc, lông mi run rẩy, sau khi nhả khói thì đưa cho Bách Thanh Lâm.

Không lâu sau, người đàn ông nhận lấy điếu thuốc.

Điếu thuốc ấy từ từ được nằm giữa đôi môi của hai người họ, được họ thay phiên nhau hút hai lần, vốn nên là chuyện đầy mập mờ.

Thể diện của người trưởng thành nằm ở sự lặng lẽ, không truy hỏi đến cùng. Chúc Kinh Nho mặc áo rồi rời đi thẳng, tấm ảnh trong túi áo khoác bị y bóp chặt trong tay.

Tấm ảnh thuộc về Chúc Kinh Nho được giữ nguyên vẹn suốt thời gian qua, giờ đây cũng đã bị y dùng tay xé nát, giống như Bách Thanh Lâm trước đây chia làm hai nửa, như thể từ nay về sau hai người sẽ tách biệt rõ ràng.

Tấm ảnh nát vụn rơi xuống nền đá.

“Không nói chuyện tình cảm nữa, anh Bách, em cũng không thiếu bạn bè. Ngủ ngon.”

.

Trong phòng rất yên tĩnh, ngón tay Bách Thanh Lâm vẫn giữ điếu thuốc sắp tàn, hơi ấm từ đôi môi Chúc Kinh Nho vẫn còn sót lại. Ấm áp, ẩm ướt, hương nước hoa mùi vodka dệt thành tấm lưới kín trong không khí, nóng lòng muốn nhấn chìm người ta.

Sau cùng anh không thể nói ra lời mà anh muốn nói.

Bên ngoài rất lạnh.

Bách Thanh Lâm cúi đầu nhíu mày, không hiểu vì sao vết bỏng đã lành trên ngón tay lại bắt đầu đau âm ỉ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.