Câu nói này quá phạm quy rồi. Chúc Kinh Nho nuốt nước bọt, cảm nhận vị thuốc lá hòa lẫn cùng bạc hà mát lạnh trong cổ họng, không kìm lòng được mà thả hồn đếm lông mi của Bách Thanh Lâm.
Bách Thành Lâm cúi đầu nhìn nốt ruồi son gần ngay gang tấc, không nhịn được lại nhéo cằm Chúc Kinh Nho, hôn thêm lúc nữa.
Hôn đến khi trời lại bắt đầu đổ mưa, không khí ở góc tối của công viên một lần nữa trở nên dính dớp.
Lúc này hai người mới nắm tay nhau rời khỏi trạm nghỉ chân, chỉ trong chớp mắt đã về tới nhà. Chúc Kinh Nho nghĩ thấy đoạn đường này hơi ngắn, nếu dài thêm chút nữa thì hay biết mấy.
Bách Thanh Lâm đứng trước cửa, vươn tay vuốt nhẹ phần đuôi tóc dính nước của Chúc Kinh Nhi, dặn dò: “Lát nhớ sấy khô tóc.”
Chúc Kinh Nho gật đầu.
“Vào đi. Đứng đây dễ cảm lạnh.” Giọng điệu của Bách Thanh Lâm vẫn bình thản như thường lệ nhưng đầu ngón tay lại luồn vào, xoa đầu y, cử chỉ chậm rãi và nhẹ nhàng.
Chúc Kinh Nho không buông bàn tay đang nắm lấy tay áo anh của mình, rõ ràng không muốn anh cứ như vậy mà rời đi.
Bách Thanh Lâm xoay người đi rồi lại trầm ngâm mấy giây, sau đó thuận theo lòng mình, quay đầu ôm chặt Chúc Kinh Nho, cằm cọ nhẹ vào tai y, cảm nhận thứ cảm giác thỏa mãn khó lời diễn tả.
“Cho anh thêm chút thời gian…”
Nửa câu sau anh không thể thốt thành lời. Anh đang suy nghĩ nên như thế nào với em mới phải, hôn không đủ, ôm không đủ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vodka-va-mandheling-vu-dao-sao/2730020/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.