🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngày thứ hai, Chúc Kinh Nho thong dong dạo bước ở thị trấn gần dãy núi tuyết. Thời tiết hôm nay khá đẹp, y gửi rất nhiều tin nhắn cho Bách Thanh Lâm, trông thấy gì cũng muốn chia sẻ với anh, không biết rằng ở nơi xa xôi kia, cơn mưa dài đang rơi rả rích khắp thành phố.

Bách Thanh Lâm nghe thấy tiếng điện thoại rung, đọc xong lại làm như không thấy, tiếp tục xử lý lạnh, cố ý không trả lời. Dù biết chẳng cần thiết nhưng anh vẫn thấy bực bội.

Anh hiếm khi để ý đến thời tiết, nhưng mỗi lần Chúc Kinh Nho đi xa, Nam Hải cũng chẳng buồn có nắng. Sức xuân tràn trề như bị dập tắt một nửa.

Vì mất ngủ, anh lại đến nhà Chúc Kinh Nho.

Bách Thanh Lâm nhìn thấy từng ngóc ngách đều in dấu cuộc sống của Chúc Kinh Nho, dây thần kinh căng cứng mới dần thả lỏng. Anh bật đèn, tháo kính, xắn tay áo lên để lộ cẳng tay rồi cúi lưng, nhặt hết thảy mấy chục bức tranh vẽ bản thân bị quẳng lung tung mà chất đống trên nền đất. Anh vuốt phẳng và ngắm từng bức từng bức, các loại tư thế trong tranh vẽ cũng thật là nhiều.

Bước vào phòng ngủ, Bách Thanh Lâm xếp lại những chiếc cốc cà phê được dựng thành pháo đài trên cửa sổ lồi để nó ngay ngắn hơn, rồi anh đưa tay chọc thử với gương mặt không cảm xúc, đảm bảo chúng đã vững chắc thì mới đứng dậy. Anh lấy chậu đựng nước rồi bắt đầu chăm chú lau sạch ống kính camera trên tường.

Đây là bí mật ngầm hiểu. Hai người tuy cách nhau ngàn dặm nhưng đều kín miệng như bưng.

Bách Thanh Lâm cúi mắt nhìn vào chấm đỏ giữa ống kính, sau cùng vẫn không nói gì. Lau sạch sẽ xong, anh kéo rèm cửa lại, ngồi xuống bên giường Chúc Kinh Nho, đợi tin nhắn [ Em nhớ anh ] của ngày thứ hai.

.

Ngày thứ ba, Chúc Kinh Nho gặp được đàn linh dương Tây Tạng trên cao nguyên. Y mừng rỡ, mở điện thoại ra định gọi cho Bách Thanh Lâm nhưng rồi vẫn kìm lại được, chỉ đành tiếp tục biết ý biết tứ mà nhắn tin quấy rầy.

Viên Dã cười chọc: “Tim đã bay theo người ta rồi, đi xa mấy cũng muốn quay về.”

Chúc Kinh Nho bật cười, dùng cành khô viết tên Bách Thanh Lâm lên tuyết, rồi lại viết tên mình bên cạnh.

Nam Hải vẫn chưa tạnh mưa. Bách Thanh Lâm ngồi câu cá bên bờ sông mà lòng không yên. Anh bèn đứng dậy, đi tới bến cảng nơi Chúc Kinh Nho từng dẫn anh tới.

Con tàu đắm vẫn nằm im dưới biển, như vị thần lặng dõi theo loài người. Bách Thanh Lâm thất thần, ngồi trên tảng đá bến cảng. Bỗng, một cơn gió thổi sóng vỗ về phía trước, như muốn đẩy con tàu đi xa.

Tóc anh bị gió thổi rối tung. Anh cau mày, muộn màng nhận ra: Trong mắt anh, sao trời và trăng đều chẳng có gì khác biệt, hoa cũng thế, biển cũng vậy.

.

Ngày thứ tư, Chúc Kinh Nho đi một mình đi giữa chốn băng tuyết. Y đang suy nghĩ xem Bách Thanh Lâm còn có thể chịu đựng được bao lâu, mỉm cười bất lực nắm lấy chiếc điện thoại, nhận ra vẫn chưa có một tin nhắn trả lời nào.

Vẫn còn những ý định hư hỏng, nhưng cũng phải giả bộ ngoan ngoãn và nhận thua trước “Tảng băng lớn”, y thành thật mà cố ý gửi thêm một tin nhắn cho Bách Thanh Lâm.

Quán cà phê Bờ Nam ở phía bên kia đã đóng cửa. Bách Thanh Lâm bước vào quán bar của Chúc Kinh Nho. Khu vườn nhỏ không còn trồng hoa mà thay bằng những chậu xương rồng với đủ hình dáng nhưng cũng đẹp lạ thường. Anh đi xuyên qua sàn nhảy ở trung tâm, nhìn quanh bốn phía. Có rất nhiều món đồ kỳ quái vừa trông là biết tác phẩm của Chúc Kinh Nho.

Cây bass điện màu đen có lớp mực dầu đổi màu như dải ngân hà. Tủ bày rượu cũng được làm từ gỗ cổ, phía trên khắc hình chim bay sống động như thật, có hình vẽ nhân vật hoạt hình mở cửa sổ… Khi bước tới bức tường ảnh chụp dưới ánh sáng mờ ảo ở mép cầu thang thông tầng, Bách Thanh Lâm có thể thấy rõ hàng trăm bức ảnh được xếp dày đặc.

Đó là những nơi Chúc Kinh Nho từng đặt chân tới, tên địa danh được liệt kê, cảnh sắc được đánh dấu, ghép thành hình bảy châu lục và tám đại dương.

Ca sĩ thường trú đúng lúc hát tới: “Gió đêm hè, mơn man thổi em trong vòng tay anh.”

Bách Thanh Lâm vươn tay chạm vào tấm ảnh được đóng khung. Đó là ảnh Chúc Kinh Nho năm chừng 17, 18 tuổi. Y mặc áo phông trắng và quần đùi chạy phía trước rồi quay đầu lại mỉm cười dưới bóng cây có vài tia nắng chiếu xuyên, ngập tràn cảm giác thiếu niên, hăm hở sục sôi, vạt áo bay giữa ngày hè năm ấy.

Điện thoại rung lên một chốc.

Chúc Kinh Nho nhắn: [ Không có anh, em thấy chỗ nào cũng chẳng vui. ]

.

Trước khi anh kịp nhận ra, mặt trăng của ngày thứ năm đã lẩn khuất sau đám mây. Bách Thanh Lâm không đợi được dải ngân hà, cũng chẳng đợi được tin nhắn của Chúc Kinh Nho. Anh mở điện thoại hơn chục lần, lặp đi lặp lại, giao diện hiển thị là trang đặt mua vé máy bay.

23 giờ 59 phút, Chúc Kinh Nho ở nơi núi tuyết xa xôi vừa uống xong nước nóng thì vội vàng nhận được tin nhắn của Bách Thanh Lâm. Y còn chưa nuốt hết nước, hào hứng mở điện thoại.

Bách Thanh Lâm gửi tới một câu đơn giản nhưng gây sốc: Sao hôm nay không nhớ? ]

Vai Chúc Kinh Nho rung lên, bật cười khúc khích. Y vẫn đang đợi mây tan. Nếu may mắn, đêm nay sẽ được chiêm ngưỡng dải ngân hà bắc ngang đỉnh Namcha Barwa.

(Namcha Barwa là ngọn núi ở phần Tây Tạng của dãy Himalaya, cao thứ 15 trên thế giới, được đánh giá là “ngọn núi tuyết đẹp nhất Trung Quốc”)

Sự thật chứng minh, chỉ cần một câu của Bách Thanh Lâm là đủ. Từ đài quan sát, bằng mắt thường cũng có thể trông thấy mây đang tan, dải ngân hà tráng lệ dần vén tấm mạng che mặt, không viên kim cương lấp lánh nào có thể sánh bằng.

Chúc Kinh Nho đã leo lên dãy Himalaya ba lần, đã ngắm nhìn dải ngân hà vô số lần. Y dường như không có gì khác so với hồi trẻ, vẫn hiếu kỳ như thế, vẫn liều lĩnh như thế, muốn không ngừng mạo hiểm mỗi ngày để tìm kiếm những phong cảnh mới.

Thế nhưng lần này y hối hận rồi. Đáng lẽ ra y nên dụ dỗ Bách Thanh Lâm tới đây bằng mọi giá.

Một người không thiết thực bằng hai người, nơi này lạnh quá.

Khoảnh khắc cuộc gọi video kết nối, Chúc Kinh Nho tháo kính bảo hộ, cười với Bách Thanh Lâm trong điện thoại. Giây phút dải ngân hà vắt ngang qua đỉnh núi cao, giọng y nghẹn ngào trong gió: “Em nhớ anh nhiều lắm.”

Bách Thanh Lâm chớp mắt chậm rãi, yết hầu khẽ chuyển động để làm dịu cảm giác khô khốc trong cổ họng. Cách một tấm màn hình, anh da diết muốn có thể vươn tay chạm vào người bên trong, giọng nói càng lúc càng trầm khàn: “Về đây rồi nhớ.”

“Về đâu?” Chúc Kinh Nho nói tiếp: “Anh Bách, em lông bông một mình quen rồi. Hôm nay muốn ngắm sao, ngày mai có khi lại muốn ngắm thứ khác. Giờ em có thể về đâu đây?”

Chỉ hai mươi giây ngắn ngủi, những ngôi sao cách xa hàng tỷ năm ánh sáng biến đổi khôn lường. Chúc Kinh Nho nghe thấy Bách Thanh Lâm bình thản thốt ra lời nói kiên định tựa lời thề: “Về bên anh.”

Bách Thanh Lâm dập tắt điếu thuốc ướt vào gạt tàn, giọng trầm thấp có phần không được tự nhiên: “Chúc Kinh Nho, ngắm dải ngân hà xong rồi thì cho anh ngắm em nhiều thêm nữa đi.”

Mỗi chữ người đàn ông trầm lặng, cô độc này thốt ra đều vòng vo, hàm ý quanh co, khiến Chúc Kinh Nho sững sờ hồi lâu, đầu óc chực nổ tung.

Hiểu được ý trong lời nói mới thấy nó sánh đặc đến mức nào. Y không chút do dự bỏ lại trời sao, ném trang bị cho Thanh Sơn và Viên Dã, trong lồng ngực như có ngọn lửa đang bùng cháy.

“Mày đi đâu đấy?” Viên Dã hét lớn từ phía sau.

Giữa cơn tuyết trắng dày đặc, Chúc Kinh Nho không thèm quay đầu lại, hít sâu bầu không khí trong lành rồi chạy đi không chút do dự. Trong lòng y vui sướng đến phát điên, tay vẫy vẫy dù vẫn quay lưng về phía mọi người, trả lời đầy phóng khoáng và bộc trực: “Đi gặp anh ấy.”

“Anh trai thân yêu có cánh cũng không bay mất, vội cái gì.” Viên Dã ôm Thanh Sơn, nhắc nhở: “Mày cẩn thận chút, nhìn đường –”

Lời chưa dứt, Chúc Kinh Nho đã vấp ngã, điện thoại cũng rơi xuống tuyết.

“Thằng khốn, đúng mồm quạ đen…” Chúc Kinh Nho mắng xong lập tức nhặt điện thoại lên. Cổ họng y thở hổn hển, tóc dính đầy tuyết. Dưới trời sao lấp lánh, y nằm phịch xuống tuyết với niềm nhiệt huyết tràn đầy, nhìn Bách Thanh Lâm trong điện thoại, hơi thở cũng rất đỗi nồng cháy.

“Em luôn nhớ anh, ngày nào cũng nhớ, nhớ muốn chết đi được.”

Núi tuyết chứng giám, họ cùng nhau tận mắt ngắm nhìn dải ngân hà vắt ngang đỉnh núi cao hùng vĩ.

Tại khoảnh khắc ấy, một cơn gió lớn ào ào thổi qua. Chúc Kinh Nho tự do, Bách Thanh Lâm cũng vậy.

.

Thành phố Nam Hải, 1 giờ 30 phút sáng, Bách Thanh Lâm đeo ba lô đứng dậy. Nhạc Xuyên ở phòng dành cho khách bị tiếng gõ cửa đánh thức, thò đầu ra với đôi mắt ngái ngủ: “Sao vậy…”

Tóc mái của Bách Thanh Lâm hơi rối, khuôn mặt vẫn như trước giờ không có chút biểu cảm nào. Chiếc kính không gọng đổ bóng xuống sống mũi. Nốt ruồi nhạt màu ở đường viền hàm nhẹ nhàng di chuyển theo chuyển động của cơ nhai. Anh quay sang, thản nhiên dặn dò: “Chìa khóa quán để trên bàn trà, sáu giờ sáng mở cửa, nhớ kỹ.”

“Gì vậy…” Nhạc Xuyên chưa kịp phản ứng, lời mới được nửa thì người đã đi mất.

Mở cửa sổ nhìn ra, thấy Bách Thanh Lâm ở dưới tầng đang bước vội, ô cũng không cầm, đi trong cơn mưa, bóng lưng nhanh chóng khuất trong màn đêm.

Nhạc Xuyên chưa bao giờ thấy Bách Thanh Lâm như vậy. Từ nhỏ đến lớn khuôn mặt lạnh như băng không biểu lộ cảm xúc gì ấy luôn ít nói, kìm nén một cách quái gở, giờ ở tuổi trung niên lại có thể vội vàng hấp tấp như thế.

Được lắm, nhà cũ bắt lửa, bùng cháy tới không có cách nào cứu được.

.

Những ánh đèn neon nhấp nháy đồng hành cùng chiếc xe lao vút qua đại lộ Ngân Hạnh. Bánh xe khiến nước mưa dưới đất bắn tung tóe. Nó vội vàng lái tới sân bay ở ngoại thành để bắt kịp chuyến bay lúc 3 giờ sáng.

Bách Thanh Lâm buông lỏng bàn tay nắm chặt, nghe tiếng gió rít bên tai, nghe càng rõ hơn tiếng tim mình đập.

Sao Chúc Kinh Nho lại có thể vượt ngàn dặm trong đêm trời tuyết đổ ấy mua hoa mang về, khi bước xuyên qua nhà ga sân bay, anh mới hiểu thấu hết ý nghĩa bên trong.

Tiếng thông báo vang lên rõ hơn bao giờ hết: “Chào mừng quý khách đến với chuyến bay XXB7 khởi hành từ Nam Hải đến Lâm Chỉ. Máy bay dự kiến sẽ cất cánh sau khoảng 7 phút…”

Bách Thanh Lâm nghĩ, mưa có lẽ sắp tạnh rồi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.