🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bốn tiếng bay thẳng, vượt qua màn đêm thành phố, băng qua nửa đất nước, lần đầu tiên trong đời Bách Thanh Lâm liều lĩnh và sốt sắng đến vậy để đi gặp một người.

Thoát khỏi mọi kế hoạch và phạm vi có thể kiểm soát, lý trí liên tục nhắc nhở rằng không cần vội vã, rất nhanh sẽ gặp được thôi. Thế nhưng hội chứng khao khát da thịt lại lên cơn dữ dội, cảm giác khô ráp đầu ngón tay, cảm giác bức bối ứ nghẹn nơi lồng ngực. Bách Thanh Lâm mở điện thoại hết lần này tới lần khác, tin nhắn trải qua quá trình xóa và sửa, cứ xóa đi rồi lại viết lại, sau cùng cũng được gửi đi.

.

Khi xuống khỏi máy bay, trời còn chưa tảng sáng, sắc xám tối tăm phủ kín vòm trời. Bách Thanh Lâm cũng không rảnh rỗi để ngắm quang cảnh tuyết và cao nguyên.

Anh cúi đầu mở điện thoại, chủ động gọi cho Chúc Kinh Nho. Cả đêm không chợp mắt khiến mắt anh đỏ ngầu đầy tơ máu.

Loa phát thanh của sân bay cảnh báo: “Bão tuyết tại thành phố đã gây ra lở tuyết ở nhiều tuyến đường ngắm cảnh dẫn tới các đài quan sát XXX, XXX, XXX, kính mong khách du lịch đi đường vòng…”

Bách Thanh Lâm cau mày nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh. Anh tiếp tục gọi cho Chúc Kinh Nho nhưng vẫn không có ai bắt máy, thế là lại gọi lại, liên tục hơn ba mươi cuộc. Sau khi ra khỏi sân bay, Bách Thanh Lâm gọi xe rồi liên lạc với cảnh sát địa phương để hỏi thăm về danh sách người mất tích. Suốt quá trình Bách Thanh Lâm vẫn rất bình tĩnh, ngoài mặt không có chút dấu hiệu hoảng sợ nào, chỉ có đầu ngón tay hơi co giật đã bán đứng cảm xúc của anh. Hơi thở đều đặn có chút rối loạn, huyệt thái dương không thể kiểm soát mà gồ lên vì căng thẳng.

Mất liên lạc ở khu vực tuyết lở, nguyên nhân tồi tệ nhất không nói cũng rõ.

.

Từng phút từng giây cứ thế trôi, trời đã sáng. Tám giờ sáng theo giờ địa phương, Bách Thanh Lâm vẫn chưa liên lạc được với Chúc Kinh Nho. Anh chưa bao giờ đặt chân tới nơi băng tuyết ngập tràn mênh mông như thế này, đến rồi mới biết xung quanh hoang vắng và lạnh lẽo tới nhường nào.

Theo đội tìm kiếm cứu nạn của địa phương tới khu đài quan sát – nơi xảy ra lở tuyết, trong suốt thời gian đó anh vẫn không bỏ cuộc, liên tục gọi và nhắn tin.

Khí lạnh ùa tới theo những cơn gió nơi núi tuyết, Bách Thanh Lâm nhắm mắt lại, không ngừng ổn định nhịp thở để giữ bình tĩnh. Anh đứng dậy để gọi điện thoại, chiếc kính gác trên sống mũi nghiêng lệch một cách nhếch nhác, bộ đồ chống rét chẳng có tác dụng gì.

Cách đó không xa là tuyến đường sắt Thanh Hải – Tây Tạng. Cái lạnh lẽo hoang vu chốn băng đóng ngàn năm mang theo nét xơ xác, tiêu điều. Dãy Himalaya sừng sững uốn lượn quanh co, linh thiêng nhưng cũng thật tàn nhẫn, hờ hững dõi theo những vui buồn, hợp ly của loài người.

Gió rít qua mái tóc anh, Bách Thanh Lâm đứng giữa dòng người qua lại, tai áp bên điện thoại, vẫn đang chờ một điều kỳ diệu khiến cuộc gọi được kết nối.

Như thể đang bấu víu lấy mảnh rơm cứu mạng cuối cùng, ngay giây phút tuyết đọng đè gãy cành cây khô, một tiếng còi chói tai đánh thức cả vùng tuyết tĩnh lặng.

Giữa cơn bão tuyết, chiếc tàu hỏa màu xanh lá vẫn lao vun vút, vô cùng rúng động, bánh xe khiến đất trời rung chuyển dữ dội.

Bách Thanh Lâm cảm thấy màng nhĩ đau nhói. Nhưng chính trong khoảnh khắc hốt hoảng ấy, anh chợt nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc.

“Anh Bách –”

Bách Thanh Lâm vẫn ngỡ mình bị ảo giác, quay phắt lại nhìn.

Đời người có những khoảnh khắc trôi qua chậm chạp đến giày vò. Thời gian như chậm lại, thế giới cũng như quay chậm hơn. Cũng giống như người rơi xuống vực thẳm nhưng không tan xương nát thịt mà lại được dòng nước xiết cuốn đi nên may mắn sống sót.

Mọi thứ trong thoáng chốc thật quá đỗi khó tin. Từ lúc ngạt thở cho tới khi có thể hít thở bình thường chỉ vỏn vẹn vài giây.

Bách Thanh Lâm nhìn thấy Chúc Kinh Nho chạy về phía mình từ trong nhóm người đang giúp dọn tuyết đọng, vừa chạy vừa tháo phăng chiếc mũ bảo hiểm che chắn mặt. Y không còn ăn diện như trước, mặc bộ đồ dày cộp, vô cùng cồng kềnh và lếch thếch. Tóc y phủ đầy tuyết, hai má đỏ ửng vì lạnh.

Phải đến khi Chúc Kinh Nho ôm chầm lấy anh, Bách Thanh Lâm mới dám tin đó là sự thật.

Anh cố giữ yên đôi tay đang run rẩy vì giá lạnh, trái tim lại một lần nữa được bơm đầy máu nóng. Dòng sông đóng băng nhanh chóng nứt vỡ, dòng nước ấm đã chảy về.

Nửa đời người trước đó sống trong khuôn khổ khiến cảm xúc bị đè nén quá lâu, giờ đây anh mới thấm thía ý nghĩa của tám chữ “mất rồi lại được, ghi lòng tạc dạ”.

Bách Thanh Lâm choáng ngợp trước những cảm xúc rối rắm. Biết bao nỗi sợ hãi sau khi chuyện đã xảy ra ập tới như thủy triều. Cánh tay anh siết chặt người trong lòng, lòng bàn tay đè cứng lên gáy Chúc Kinh Nho. Anh dường như đánh mất khả năng ngôn ngữ, từng chữ thoát khỏi cổ họng một cách khó khăn: “… Anh cứ ngỡ…”

Bách Thanh Lâm không nói gì thêm. Giọng anh khản đặc, không giấu được sự nghẹn ngào. Anh cúi đầu vùi mặt vào bên tai Chúc Kinh Nho, vẫn đang kìm nén những cảm xúc mất kiểm soát, bàn tay run rẩy siết chặt hơn.

Không muốn buông tay, dù chỉ một giây một phút

Không nên quay đi, ngay từ đầu đã không nên để Chúc Kinh Nho có cơ hội chạy đi.

.

Chúc Kinh Nho bị ôm đến khó thở nhưng không hề giãy giụa, cánh tay ôm chặt lấy người đàn ông tỏ ý an ủi. Y khẽ cúi đầu khịt mũi, nhận ra lần này mình thực sự đã chơi quá đà rồi.

Tai nạn và nguy hiểm luôn khó lường. Trước đây y thích những ngày mai kỳ quái không thể đoán trước, nhưng giờ đây chỉ cần nghĩ tới chuyện ngày mai không thể gặp lại Bách Thanh Lâm…

Chúc Kinh Nho không dám nghĩ tiếp.

Dù thông minh đến đâu cũng có lúc mắc sai lầm trong tình cảm, y phải thừa nhận điều đó.

Bước vào phòng sưởi của trạm cứu hộ, Chúc Kinh Nho thấy sắc mặt Bách Thanh Lâm vô cùng dữ tợn thì không dám mở miệng cười nói, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

Bách Thanh Lâm mở ba lô, bên trong là những món đồ đã chuẩn bị trước, đầy đủ găng tay giữ ấm, miếng dán nhiệt và cả khăn sạch.

Chúc Kinh Nho để Bách Thanh Lâm cẩn thận dùng khăn đã thấm ướt lau mặt cho mình. Động tác anh rất dịu dàng, lau thật từ tốn.

Chỉ vỏn vẹn năm ngày không gặp, cả hai đều nhếch nhác, không còn dấu vết của cuộc sống đô thị, trở về với sự nguyên sơ, rất gần với nét hoang dã tự nhiên.

Có điều Chúc Kinh Nho bị lạnh khá nghiêm trọng. Hai má y đỏ rực, môi khô bong tróc, hàng mi đào hoa ướt nước dính đầy băng vụn, trông thảm thương đến mức khiến người ta xót xa.

Chúc Kinh Nho phát hiện Bách Thanh Lâm lại nhíu mày.

Anh nắm lấy cổ tay y, sắc mặt càng tệ hơn sau khi trông thấy vết trầy da.

Chúc Kinh Nho không dám thở mạnh, vừa định giải thích rằng không cẩn thận bị đá đập trúng thì đột nhiên Bách Thanh Lâm nhấn đầu ngón tay lên trán y.

Như lời cảnh cáo, cũng giống như một hình phạt mang chút ý tứ không rõ ràng.

Bách Thanh Lâm có lời muốn nói nhưng rồi lại chẳng thể thốt ra được chữ nào.

Chúc Kinh Nho đưa tay sờ trán: “Đau.”

“Đau cũng phải chịu.” Bách Thanh Lâm nhẹ nhàng dán băng cá nhân lên khớp ngón tay của Chúc Kinh Nho rồi đeo găng tay vào cho y.

Chúc Kinh Nho cảm thấy nếu cứ thế này thì y sẽ bị chiều hư mất. Cũng vì để Bách Thanh Lâm không tiếp tục nhíu mày nữa, y bèn nhẹ giọng xoa dịu bầu không khí: “Anh Bách cứ coi em như trẻ con vậy.”

Bách Thanh Lâm bóc miếng dán nhiệt, dán lên cổ áo sau gáy cho Chúc Kinh Nho: “Em là vậy mà.”

“Ở đâu ra đứa trẻ ngoài ba mươi chứ.” Cả người Chúc Kinh Nho dần ấm lên, vội nắm lấy tay Bách Thanh Lâm: “Chỉ có trẻ con mới không biết sợ, trước đây em không sợ.”

“…”

“Giờ thì sợ rồi.” Nói xong, Chúc Kinh Nho mỉm cười với Bách Thanh Lâm. Y vươn tay nâng mặt anh lên, đôi mắt cong cong như đang ngầm dùng thứ ngôn ngữ không thành tiếng để nói với Bách Thanh Lâm rằng: Em sai rồi.

Mãi sau Bách Thanh Lâm mới bớt cau mày. Anh lặng lẽ dùng ngón tay xoa nhẹ hình xăm trên cổ tay Chúc Kinh Nho hết lần này tới lần khác, cảm nhận rõ nhịp mạch đập dưới da.

Có lẽ ngày hôm nay đã được an bài từ nhiều năm trước.

Trên cổ tay Chúc Kinh Nho là đóa phượng vĩ không bao giờ tàn.

Ngày ấy, người thợ xăm nói với y: “Hoa phượng tượng trưng cho chia xa và nhung nhớ, cũng tượng trưng cho tình yêu mãnh liệt và dũng cảm.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.