🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước đây Chúc Kinh Nho cũng đã từng lang thang dọc theo đường sắt Thanh Hải – Tây Tạng dưới trời tuyết rơi. Thế nhưng khi cùng Bách Thanh Lâm rời khỏi trạm cứu hộ và đi bộ vô định theo tuyến đường sắt, lòng y lại thấy bình yên và vô cùng mới mẻ.

Tay nắm tay ấm áp, cơ thể ôm lấy nhau, dìu dắt nhau.

Đang đi nhưng chốc chốc Chúc Kinh Nho lại bị Bách Thanh Lâm đè ra hôn – hôn mặt, hôn tai, hôn cằm. Những đụng chạm qua đầu ngón tay giờ đã không còn có thể thỏa mãn anh. Anh nóng lòng khao khát muốn được gần gũi hơn, dù trước mắt vẫn đang cố kiềm chế để không vượt quá giới hạn.

Gò má vốn đã ửng hồng vì gió thổi của Chúc Kinh Nho bị Bách Thanh Lâm hôn tới nhuốm đỏ, mãi cho tới khi anh một lần nữa hôn lên dái tai của Chúc Kinh Nho.

Yết hầu Bách Thanh Lâm nhấp nhô. Anh không nói gì, tháo chiếc kính không gọng xuống. Lực tay anh rất mạnh, vuốt ve phần thịt mềm sau gáy của Chúc Kinh Nho, không cho y cơ hội từ chối.

Chúc Kinh Nho cảm nhận thấy hơi thở nóng ấm cùng đôi môi mỏng tiến lại càng lúc càng gần. Không phải lần đầu hôn nhau nhưng y vẫn có cảm giác run rẩy như bị thú dữ nhìn chằm chằm, gần như khiến khóe môi y ướt nhẹp.

Eo y khẽ run lên, miệng hơi hé để hít thở, quá đỗi nhạy cảm.

Cánh môi cọ nhẹ vào nhau rồi ép chặt đến mức khiến đôi môi đỏ mọng biến dạng. Bách Thanh Lâm ngậm lấy, nhay nhẹ, thậm chí còn khẽ mút. Sau khi li.ếm khe môi hở, đầu lưỡi anh vội vã luồn vào, nước bọt nóng ẩm xâm nhập khoang miệng, khiến Chúc Kinh Nho thở dốc, đầu óc nóng bức tới choáng váng. Y thật sự không rõ vì sao Bách Thanh Lâm lại hôn giỏi đến thế.

Hương thuốc lá vị bạc hà nhàn nhạt xộc mạnh qua. Ngay cả lãnh địa riêng tư như khoang miệng cũng bị kẻ ngoại lai ngang nhiên chiếm đoạt.

Da Bách Thanh Lâm vốn trắng lạnh, những đường tĩnh mạch xanh hơi gồ lên, lúc này càng rõ hơn vì sự hưng phấn. Vẫn không đủ, muốn nhiều hơn nữa, anh đã học được cách bình tĩnh chấp nhận h.am m.uốn của bản thân.

Chúc Kinh Nho không chịu nổi nữa, muốn nuốt nước bọt và lấy hơi. Thế nhưng Bách Thanh Lâm vẫn nắm chặt gáy, bắt y há miệng rộng hơn, để chiếc lưỡi nóng bỏng và ẩm ướt thâm nhập vào sâu thêm, li.ếm mút chơi đùa.

Mềm mại, nóng bỏng, có thể li.ếm mút tùy thích. Bách Thanh Lâm nút mạnh đầu lưỡi Chúc Kinh Nho, không cho y chạy trốn. Nụ hôn của Bách Thanh Lâm càng lúc càng dữ dội. Anh sung sướng tới mức da đầu tê dại, vẫn tiếp tục tham lam li.ếm những điểm nhạy cảm bên trong.

Nụ hôn ướt át chuyển từ ấm áp dính dớp tới nóng bỏng mụ mị. Hội chứng khao khát da thịt khiến người đàn ông vốn đã thèm khát càng quá mức hơn. Cọ lên mũi và tai không thể lấp đầy những khao khát của anh, bàn tay nắm lấy cổ Chúc Kinh Nho không ngừng xoa bóp xuống dưới.

Chúc Kinh Nho bị hôn đến nghẹt thở, cơ thể run rẩy, nhưng Bách Thanh Lâm không cho phép y trốn tránh.

Chạm vào cơ thể y, không ngừng li.ếm và hôn, kh.oái c.ảm ngập tràn đã cuốn trôi Bách Thanh Lâm, dây thần kinh của anh chìm trong sung sướng vô cùng, cam tâm tình nguyện để mắc nghiện.

“… Anh Bách…” Chúc Kinh Nho hổn hển gọi, khóe mắt ướt nước. Nhưng lời vừa dứt, y lại bị Bách Thanh Lâm vừa bóp cổ vừa li.ếm hôn, li.ếm đến mức đôi môi ngứa ngáy tấy đỏ, khoang miệng như bị cưỡng bức, mặc cho kẻ khác xâm phạm.

Mãi sau Bách Thanh Lâm mới buông lỏng tay, từ tốn đeo lại kính. Anh cúi đầu nhìn sâu vào đôi mắt đào hoa của Chúc Kinh Nho, không nhịn được mà hôn khẽ lên nốt ruồi son ở khóe mắt, thủ thỉ: “Hôn thêm chút nữa.”

Mười phút trước cũng nói vậy. Chúc Kinh Nho váng vất, chân mềm nhũn, đứng không vững nổi nữa.

.

Tuyến đường sắt Thanh Hải – Tây Tạng uốn lượn, chở biết bao người qua lại tại nơi nóc nhà thế giới. Bóng hai người họ như đuổi theo đoàn tàu, chưa bao giờ tự do đến thế.

Chúc Kinh Nho cảm nhận bông tuyết rơi trên lông mi, định chớp mắt thì bỗng bị Bách Thanh Lâm nhéo má. Bàn tay thô ráp của anh vuốt ve gò má y, như một lời xác nhận.

Trái tim Chúc Kinh Nho cũng run rẩy. Y cọ mặt vào lòng bàn tay Bách Thanh Lâm tỏ ý an ủi, nghiêm túc nói: “Sẽ không có lần sau đâu, anh Bách, em cam đoan.”

“Về sau dù có đi đâu, em cũng sẽ bình an trở về, không để anh lo lắng.”

Cảnh tuyết trên cao nguyên hùng vĩ hơn bất cứ nơi nào, tựa như tấm voan cưới trắng tinh được kết từ vô vàn những chiếc lông vũ mềm mại, lặng lẽ phủ lên non xanh, chảy vào hồ nước.

Bách Thanh Lâm muốn nghe không phải câu này.

Chúc Kinh Nho bị vuốt ve đến ngứa ngáy. Y ngẩng đầu chớp mắt, không nhịn được mà sờ lên chòm râu lún phún chưa kịp cạo của Bách Thanh Lâm.

“Anh đến tìm em, em vui lắm.” Suy nghĩ của Chúc Kinh Nho như tình yêu của y, thẳng thừng, chân thành và thuần khiết, không có gì là không thể nói thành lời: “Anh nhớ em không?”

Bách Thanh Lâm khẽ “Ừ” một tiếng.

Chúc Kinh Nho: “Nếu không phải trên đường xuống núi làm rơi điện thoại, em cũng đã vội về gặp anh rồi.”

Giọng Bách Thanh Lâm hơi trầm: “Suýt nữa là lỡ nhau.”

“Sẽ không lỡ nhau đâu.” Chúc Kinh Nho vui vẻ nói giọng chắc nịch: “Dù không thể liên lạc thì chúng ta vẫn sẽ gặp nhau.”

Ánh mắt Bách Thanh Lâm nhìn Chúc Kinh Nho thật khó diễn tả.

Chúc Kinh Nho hỏi Bách Thanh Lâm một câu có chút trẻ con: “Anh còn cần thêm thời gian suy nghĩ không?”

“Không.” Bách Thanh Lâm như trút được gánh nặng, dường như từ lâu anh đã muốn làm điều này. Anh cúi xuống hôn lên đuôi mắt của Chúc Kinh Nho.

“Thật sự không cần sao?”

“…Cần.” Lần đầu tiên trong đời, Bách Thanh Lâm nói thành lời thứ h.am m.uốn mãnh liệt nhất trong mình.

Sau một hồi im lặng, giọng anh khản đặc đầy khao khát: “Anh cần em.”

Họ đứng giữa trời tuyết bay, hơi thở nóng hòa thành làn khói, bay về nơi rất xa.

Tấm bia đá đánh dấu độ cao 4.700m trên mức nước biển nằm dọc tuyến đường sắt Thanh Hải – Tây Tạng cũng ở ngay gần đó, cùng dãy núi tuyết thiêng hùng vĩ phía sau làm chứng, khẳng định đây chính là tình yêu.

Đi nhờ xe của dân làng, bà lão người Tạng bồng đứa bé ngồi ghế phụ lái phía trước không biết nói tiếng phổ thông. Đôi mắt mờ thấy Chúc Kinh Nho có ngoại hình xinh xẻo, nói chuyện cũng mềm mại, còn tưởng y là một cô gái tóc ngắn. Thấy hai người âu yếm, bà thì thầm bằng tiếng Tạng với anh con trai đang lái xe: “Người ngoài toàn da trắng nhỉ. Nhìn kìa, người đàn ông của cô ấy chiều cô ấy ghê.”

Tài xế quay sang liếc thoáng qua họ, trả lời cũng bằng tiếng Tạng: “Đàn ông thì chiều kiểu gì?”

Bà lão liến thoắng mắng mỏ: “Chiều vợ còn chiều như nào nữa. Mày lớn vậy mà còn không biết, mấy năm qua đầu cằm thân chó à? Không cưới được vợ thì đừng có về nhà…”

Tài xế lập tức ngậm miệng.

Chúc Kinh Nho không chút ngại ngùng, ghé sát tai Bách Thanh Lâm thì thầm: “Bà cụ bảo anh biết chiều chuộng lắm.”

Đầu ngón tay của Bách Thanh Lâm nhéo nhẹ cổ tay Chúc Kinh Nho, dường như rất vui vẻ. Ngoài mặt anh chững chạc đàng hoàng nhưng tay lại đang nghịch vùng da phủ kín bởi hình xăm hoa đỏ.

“Buồn.” Chúc Kinh Nho cựa quậy.

Bách Thanh Lâm: “Đừng nhúc nhích.”

Chúc Kinh Nho nghe lời răm rắp.

Nhéo một lúc, chợt Bách Thanh Lâm cúi xuống hôn lên cổ tay y.

Chúc Kinh Nho chọc ghẹo không thành công còn bị người ta thả thính ngược lại, tai trái đeo hai chiếc khuyên bạc đỏ lựng.

Ngoài cửa sổ, vừa hay tuyết cũng đã ngừng. Bầy cừu thả rong rải rác bên đường. Bầu trời gọi mặt trời tới xé tan mây xám. Dưới nền trời xanh biếc, hẻm núi Yarlung Tsangpo[1] cách đấy không xa, có thể thấy rõ đỉnh núi tuyết cao nhất sừng sững ở đó.

Tài xế nói bằng tiếng phổ thông: “Hai người may mắn ghê. Truyền thuyết kể rằng khi ánh sáng vàng kim chiếu rọi đỉnh Nanga Parbat[2], ước gì cũng thành thật.”

Chúc Kinh Nho nhắm mắt cầu nguyện rất thành khẩn.

Thế nhưng, với Bách Thanh Lâm, dù ngoài cửa sổ có là thần núi thì cũng không thể khiến anh nhìn lâu hơn dù chỉ một giây. Trong mắt anh chỉ có Chúc Kinh Nho, ánh mắt chăm chú đầy ẩn ý sâu xa, dường như có nhìn cả trăm lần cũng không đủ.

Trong im lặng, Bách Thanh Lâm nắm chặt lấy tay Chúc Kinh Nho, ngắm y sau khi cầu nguyện xong thì mở cửa kính thò nửa người ra ngoài, híp mắt tận hưởng đầy tinh nghịch trong làn gió, mái tóc bay loạn xạ. Sau đó, y nhìn lại về phía anh, nở nụ cười xinh đẹp, ngập tràn sức sống.

Bách Thanh Lâm ngẩn ngơ. Anh chợt nhớ về một đêm của nhiều năm trước, dưới sự giáo dục khắc nghiệt trên danh nghĩa “hoàn hảo” của cha mẹ, việc đọc những cuốn sách tiêu khiển cũng bị coi là sai trái, thế nhưng sự nổi loạn tiềm ẩn khiến anh trốn trong phòng chứa đồ chật hẹp, dùng đèn pin soi trang sách.

Trang tiêu đề viết:

Gió hỏi cây: “Ước muốn của anh gì?”

Cây đáp: “Tôi ước em sẽ dừng lại bên tôi dù chỉ một giây.”

  • Chú thích:

[1] Hẻm núi Yarlung Tsangpo: Hẻm núi sâu nhất thế giới, chạy dọc theo con sông Yarlung Tsangpo ở khu tự trị Tây Tạng có điểm sâu nhất đạt tới 6.009 m.

[2] Núi Nanga Parbat: còn được gọi là Núi Sát thủ, là đỉnh núi cao thứ 9 trên thế giới, nắm phía tây dãy Himalaya

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.