Sau khi hai người xuống xe, bà cụ hạ cửa sổ, Chúc Kinh Nho vẫy tay chào bà, ngẩng lên để lộ phần yết hầu, nói bằng tiếng Tạng khá lưu loát: “Cảm ơn bà đã khen ngợi người đàn ông của cháu.” Nói xong, y nắm tay Bách Thanh Lâm chạy đi một mạch.
Hoàng hôn dần buông, họ hối hả đuổi theo mặt trời lặn.
Bầu trời quang đãng sau cơn bão tuyết mênh mông vô tận. Lớp tuyết dưới chân kéo dài ngàn dặm. Bách Thanh Lâm và Chúc Kinh Nho đứng ở cánh đồng hoang nơi rìa thị trấn, cùng nhau ngắm nhìn ráng chiều tựa ngọn lửa đang dần đốt vòm trời.
Ánh sáng vàng kim tựa giấc mơ rực rỡ nhất ngày đông.
Ánh nắng chiếu xuống vai, Chúc Kinh Nho một lần nữa bị Bách Thanh Lâm đè ra hôn dưới gốc cây trụi lá. Do lực mạnh, lớp tuyết đọng trên cành cây đổ xuống “ầm” một tiếng, phủ kín cả hai.
“Vui không?” Chúc Kinh Nho ngẩng lên, nhịn cười nhìn Bách Thanh Lâm bị tuyết rơi trúng khiến kính lệch đi, đến chớp mắt cũng có chút ngơ ngác.
Bách Thanh Lâm thoáng ngẩn người vài giây, rồi cũng bật cười. Tuyết tan trên má anh, những nếp nhăn nhạt ở đuôi mắt mang theo vẻ quyến rũ được thời gian ban tặng.
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, anh đã duy trì theo khuôn khổ, sống một cuộc sống tẻ nhạt và nhàm chán. Giờ đây, cảm giác hoàn toàn vứt bỏ trật tự thật tuyệt vời. Giây tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vodka-va-mandheling-vu-dao-sao/2730025/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.