🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Em đoán đúng chứ?” Nửa câu còn lại không thốt ra thành lời nhưng cả hai đều hiểu, Chúc Kinh Nho rõ ràng đang hỏi Bách Thanh Lâm: Em đoán đúng trái tim anh chứ?

Hơi thở vấn vít trói buộc lẫn nhau. Chúc Kinh Nho chợt có phần căng thẳng, dứt khoát vươn tay luồn vào túi áo Bách Thanh Lâm, là Marlboro.

Chúc Kinh Nho lúc này mới chợt nhận ra cả hai đều mua hãng thuốc lá mà đối phương trước đây thường hút. Y nhấn bật lửa, khói thuốc tan vào trong không khí.

Tàn lửa như có thể đốt cháy màn đêm tĩnh lặng, điếu thuốc mảnh mang vị bạc hà được rít một hơi.

Chúc Kinh Nho ngửa đầu ra sau, vuốt mái tóc bị gió thổi tung, khóe môi nhoẻn cười như thể bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cũng đang chờ đợi một nụ hôn của người ấy.

Ba mươi hoặc bốn mươi giây sau, Bách Thanh Lâm mới lên tiếng trả lời: “Đúng.”

Cổ áo anh cũng bị gió luồn vào, đường cổ lộ rõ sau khi cởi cúc, yết hầu nhấp nhô. Khi anh giơ tay mạch máu sẽ hơi gồ lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt đào hoa trời sinh đa tình của Chúc Kinh Nho, cuối cùng dừng lại ở nốt ruồi son ở đuôi mắt.

Bách Thanh Lâm lặng im hồi lâu rồi mới nói tiếp: “Cũng không đúng.”

“Anh Bách, có lúc anh còn xấu xa hơn cả em.” Chúc Kinh Nho không biết sao lại cảm thấy như được người ta lấy lòng. Trong thâm tâm y đã nắm chắc phần thắng, điều y thích ở Bách Thanh Lâm chính là tính cách này.

Càng kìm nén càng cuốn hút, lần cảm xúc dao động mạnh nhất cũng chỉ là khi ở trên núi tuyết. Ngay cả lúc trên giường cũng hiếm khi anh để lộ những thay đổi cảm xúc quá lớn, lúc nào cũng giữ vẻ kiềm chế nhưng lại siết chặt tay Chúc Kinh Nho đầy cương quyết.

Thích bóp cổ và hôn, cũng thích cắn người.

Giống lúc này đây.

Bách Thanh Lâm nhắm mắt ra hiệu cho Chúc Kinh Nho dùng đầu thuốc châm thuốc cho mình. Sống mũi cao khẽ chạm nhẹ, nhịp thở trở nên hỗn loạn, mùi điếu Trầm Hương Tô Yên ngập tràn không khí.

Tay còn lại của Bách Thanh Lâm nhẹ nhàng vuốt ve cằm của Chúc Kinh Nho, đè lên yết hầu y, ép y ngửa mặt lên.

“Kinh Nho.”

“Hửm?”

“…” Lý trí của Bách Thanh Lâm mách bảo anh nên nói ra, nhưng cảm tính trông thấy sự bất an trong mắt Chúc Kinh Nho, anh lại chợt thấy vui một cách lạ thường.

Chúc Kinh Nho sốt ruột, nheo mắt nhưng vẫn bình tĩnh: “Không đúng chỗ nào chứ? Cứ bắt em đoán hoài, đoán không trúng thì sao.”

Bách Thanh Lâm: “Em biết mà.”

“Tự tin đến vậy sao?” Chúc Kinh Nho hiểu rõ tình yêu có trăm dáng ngàn vẻ, y thích khám phá những điều mới lạ, bật cười rồi nói tiếp: “Bây giờ em chỉ biết anh không muốn hút thuốc, mà là muốn…”

Nói được nửa câu, Bách Thanh Lâm đã cắt ngang. Dù trong lòng đã tập dượt cho tình huống mưa rền gió dữ vô số lần, hành động vẫn nhanh hơn lời nói.

Bàn tay kẹp điếu thuốc giữ chặt gáy của Chúc Kinh Nho, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán y, mũi như đang hít hà mùi nước hoa hương vodka trên người y.

“Mặc như vậy rất đẹp.” Chất giọng khàn trầm bỗng buông lời khen ngợi.

Tai Chúc Kinh Nho nóng bừng, quên mất mình đang ngậm thuốc, cổ họng nuốt xuống suýt sặc, nhịn ho nhưng không quên nghịch ngợm. Y cao giọng đáp: “Không mặc còn đẹp hơn.”

Một lúc sau Bách Thanh Lâm hôn nhẹ lên khóe mắt y, khẽ “Ừ” một tiếng như thừa nhận đúng là vậy.

.

Chúc Kinh Nho đã uống gần hết chai sâm panh, đôi môi ướt, mềm mại. Y mỉm cười, đưa chai rượu cho Bách Thanh Lâm.

Bách Thanh Lâm cũng học theo tư thế của y, ngửa cổ uống rượu, yết hầu chuyển động theo từng cái nuốt.

Sau đó Chúc Kinh Nho như phát hiện châu báu, vươn tay sờ yết hầu anh.

Bách Thanh Lâm nắm lấy tay y, không cho sờ tiếp, đôi mắt đầy tính công kích. Sự kích thích do chất cồn khiến đôi mắt hạ tam bạch mang vẻ sắc bén của sói, khi nhìn từ trên cao xuống trông vô cùng quyến cũ.

“Anh Bách, lúc lấy ảnh em đi, anh đã nghĩ gì vậy?” Ngay khi bước vào quán bar, Chúc Kinh Nho đã phát hiện trên bức tường ảnh bị thiếu một tấm nhưng nhịn đến giờ mới hỏi.

Giọng Bách Thanh Lâm khàn khàn, suy nghĩ giây lát rồi chậm rãi đáp: “Em.”

“Ngoài nghĩ đến em, anh còn nghĩ gì nữa?”

Bách Thanh Lâm không trả lời. Lần đầu tiên trong đời tự ý lấy đồ của người khác, trộm cắp là hành vi đáng xấu hổ về mặt đạo đức, nhưng anh không hối hận. Biểu cảm anh dần thả lỏng, ôm lấy Chúc Kinh Nho: “Khi ấy em bao nhiêu tuổi?”

“Mười chín, còn đang đi học, nghiện chơi rock heavy metal. Hồi đó em là tay bass giỏi nhất Văn Nam.”

“Ừ.”

“Anh Bách, làm người sao có thể không tò mò chút nào vậy, mau hỏi em tiếp đi.” Chúc Kinh Nho cười: “Không thì sau này em không nói anh biết nữa đâu.”

Bách Thanh Lâm nhìn xuống, ôm eo Chúc Kinh Nho: “Sao lưng và đùi lại có sẹo?”

Chúc Kinh Nho hào hứng nhớ lại. Y rất thích những vết sẹo có được từ những cuộc phiêu lưu ấy: “Lưng là do mười năm trước nhảy thác trong rừng nhiệt đới, không cẩn thận nên bị ngã. Vết trên đùi là bị máy quấn lấy khi bắt cua ở Bắc Băng Dương.”

Bách Thanh Lâm không hỏi thêm gì nữa. Anh im lặng, chăm chú lắng nghe từng lời nói, từng câu chuyện trong quá khứ mà Chúc Kinh Nho kể.

Chúc Kinh Nho nói mệt rồi thì bèn kéo anh cùng vòng hoa hồng nằm dài trên chiếc áo khoác được trải dưới đất, có thể ngước nhìn bầu trời đêm bất cứ lúc nào. Dáng vẻ y buông thả quá đỗi, cơ thể gần sát với thiên nhiên và mặt đất, trở về với bản năng nguyên thủy, rất phóng túng, rất dễ chịu.

Có lẽ do cảm giác an toàn, có nơi thuộc về trước giờ chưa từng có, Chúc Kinh Nho vừa kể vừa thiếp đi trong vòng tay của Bách Thanh Lâm.

Xung quanh vạn vật tĩnh lặng, Bách Thanh Lâm ôm Chúc Kinh Nho, không ngừng cọ chóp mũi lên phần gáy mềm mại của y. Hành động có phần bệnh hoạn, dường như không hài lòng vì y cứ vậy mà thiếp đi.

Mỗi lần cọ nhẹ, hơi thở anh lại nặng nề thêm một chút. Anh cố gắng kìm nén vì không muốn đánh thức Chúc Kinh Nho, khẽ siết vòng tay. H.am m.uốn quá mạnh mẽ, chỉ cần chút tiếp xúc như vậy cũng dễ dàng cương cứng.

D.ục v.ọng khiến thần kinh Bách Thanh Lâm căng cứng. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, không phải chế độ rung anh đã cài đặt mà là tiếng đàn ghi-ta trên nền nhạc heavy metal ồn ào.

Tiếng động phát ra từ túi áo khoác đã cởi ra đặt bên cạnh Chúc Kinh Nho.

Điện thoại của Chúc Kinh Nho, không hề bị mất trên núi tuyết.

Bách Thanh Lâm giữ nguyên tư thế ôm không nhúc nhích, ánh sáng màn hình mờ mờ hắt lên cằm anh, màn hình khóa là ảnh chụp bóng lưng của anh. Gió đêm thổi nhẹ, cuối cùng đã hiểu ra mọi chuyện, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay. Anh nắm chặt chiếc điện thoại đến mức khớp ngón tay ửng đỏ, hơi mạnh tay.

Màn hình yêu cầu nhập mật khẩu.

Bách Thanh Lâm ngừng tay, cúi nhìn Chúc Kinh Nho, sau đó không chút do dự nhập sáu chữ số – thời gian lần đầu Chúc Kinh Nho vào quán cà phê.

Ngày, tháng, giờ.

Ngày 21 tháng 10, 8 giờ 7 phút. Mở khóa thành công, hình nền có một dòng tiếng Anh: Surprise.

Trước đây Chúc Kinh Nho từng gửi cho anh tổng cộng hơn 500 tin nhắn điện thoại và tin nhắn Wechat. Cảnh vật y trông thấy mỗi ngày, bữa trưa đã ăn, món rượu đã uống, tên những con đường đã từng đi qua… Mọi thứ đều được chia sẻ bất kế lớn nhỏ.

Chúc Kinh Nho gửi rất nhiều câu: [ Em nhớ anh ], [ Trả lời em đi ], [ Anh không trả lời, em vẫn sẽ nhớ anh ].

Tin nhắn đầy màn hình, mà chỉ có một tin nhắn là do Bách Thanh Lâm gửi trước – [ Hôm nay sao không nhớ nữa? ]

Dãy Himalaya quả thực linh thiêng và trang nghiêm nhưng nó lại phán định là bất công, vì vậy tất cả đều được Chúc Kinh Nho tính toán kỹ lưỡng.

Núi tuyết nhất định phải đến, vì y đánh cược rằng Bách Thanh Lâm sẽ tới.

Thế là điện thoại của Chúc Kinh Nho nhận được một tin nhắn ngắn gọn nhưng vô cùng chấn động: [ Em đang ở đâu, anh tới gặp em ]. Bách Thanh Lâm gọi hơn chín mươi cuộc cho Chúc Kinh Nho, tất cả đều không được bắt máy. tin nhắn [ Em đang ở đâu ] cũng được gửi năm mươi tám lần.

Tin nhắn cuối cùng được Chúc Kinh Nho gửi cách đây một tiếng rưỡi, lúc đang trên xe.

[ Bị anh đuổi kịp rồi. ]

[ Ngủ ngon nhé, sao Bắc Cực của em. ]

.

Đêm đó, Bách Thanh Lâm ôm Chúc Kinh Nho ngủ trong xe. Khi tiếng thở dần đều đều, Chúc Kinh Nho mới hé một bên mắt. Y thử nhúc nhích nhưng chẳng cách nào. Chóp mũi người đàn ông áp vào cổ y, hơi thở phả ra, vô cùng ngứa ngáy.

Chúc Kinh Nho cũng nhắm mắt lại, nghĩ thầm mùa xuân thật tốt, dải ngân hà không quá chói mắt.

Tình yêu là chói lọi nhất.

Y lúc này không hề biết rắng điện thoại đã nhận được tin nhắn từ Bách Thanh Lâm.

Gửi từ mười mấy phút trước –

[ Anh rất thích quà. ]

[ Kinh Nho à. ]

[ Ngủ ngon nhé. ]

.

Sau khi trời sáng, một ngày mới lại bắt đầu. Ánh nắng khiến con người ta cảm thấy lười biếng. Chúc Kinh Nho mở cửa ban công, mặc áo len cao cổ, quần yếm rộng, dựa vào lan can nheo mắt chào, giơ tay vẫy: “Anh Bách.”

Trước cửa quán cà phê bên kia đường, Bách Thanh Lâm đeo cặp kính không gọng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy vết son còn sót lại trên tròng kính. Anh ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Chúc Kinh Nho.

Bấc giác, một mùa thu và một mùa đông đã trôi qua, cây ngân hạch mùa xuân chưa đâm chồi, còn một tháng nữa là đến Tết.

Bách Thanh Lâm không nói gì. Anh cúi đầu nhắn tin cho Chúc Kinh Nho với nét mắt thư thái.

[ Xuống tầng. ]

Chúc Kinh Nho trả lời: [ Hôn đau quá, không muốn xuống. ]

Gió thổi qua giữa hai người, Bách Thanh Lâm thong thả băng qua đường, từng bước tiến lại gần Chúc Kinh Nho. Điện thoại anh rung lên, sau khi nhấc máy thì nghe thấy hai giọng nói, một gần một xa. Đèn giao thông nhấp nháy báo hiệu hãy tiếp tục đi về phía trước.

Giọng Chúc Kinh Nho luôn nhẹ nhàng, nghe êm dịu như thể giây tiếp theo sẽ nói lời yêu với ai đó.

“Ông chủ Bách, nhẫn của em lại để quên trong túi áo anh rồi, phiền anh đích thân mang tới.”

Trong căn phòng tại tầng ba quán bar, đồ đạc vẫn chật kín như trước. Sau khi mở cửa, ánh nắng sẽ tràn vào, tập thơ Hy Lạp để trên bàn nước ngẫu nhiên lật mở một trang. Trang tiếp theo là gì, Chúc Kinh Nho muốn Bách Thanh Lâm tự lật xem.

Ta và người cùng nâng chén, cùng say

Cùng yêu thường, cùng kết vòng hoa đội

Khi ta điên dại, người cũng cuồng loạn

Khi ta tỉnh táo, người đâu khác chi.

. : Hết : .

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.