Đêm mưa bão, bên ngoài ầm ĩ tiếng gió, trên ghế sofa có hai người đàn ông, Chúc Kinh Nho đang mơ màng ngủ trong lòng Bách Thanh Lâm.
Sau khi lau đi lớp mồ hôi mỏng, gò má y ửng hồng như nụ hoa chớm nở, môi dưới ẩm ướt và hơi sưng.
Thật ra không chỉ má, cổ, ngực và đùi trong đều bị hôn dữ dội. Ngay cả trong giấc ngủ, cơ thể Chúc Kinh Nho đôi lúc cũng sẽ run nhẹ.
Bách Thanh Lâm chê kính mắt gây cản trở lúc làm tình nên thường không đeo, đặt đại trên bàn nước. Chiếc điện thoại bên cạnh đột nhiên rung lên, anh với tay cầm lấy rồi chấp nhận cuộc gọi.
“Alo.”
Anh vừa nói chuyện với mẹ Chúc Kinh Nho bằng chất giọng trầm, vừa nắm mảnh ngọc Quan âm trong lòng bàn tay, đầu ngón tay thoáng miết nhẹ vị trí bị mút quá mức.
“Vâng, đang bên cạnh cháu.”
“Bác yên tâm.”
Quý bà Vương ở đầu dây thở phào nhẹ nhõm, sau đó bệnh nghề nghiệp lập tức phát tác, nửa câu sau đổi giọng: “Nó có người bạn đáng tin cậy như cháu, bác chắn chắn sẽ yên tâm rồi. Đúng rồi, Thanh Lâm này, năm nay cháu bao nhiêu tuổi? Đã kết hôn chưa? Nếu chưa thì để bác làm mai giới thiệu…”
Bách Thanh Lâm im lặng một lúc. Anh cúi mắt nhìn xuống hàng mi của Chúc Kinh Nho, khẽ trả lời: “Cháu có rồi.”
Quý bà Vương hơi thất vọng. Có lẽ bà còn bận với công việc mai mối hôn nhân khác nên chỉ hàn huyên thêm vài câu: “Thế à, vậy bác không làm phiền nữa. Nếu dịp Tết có thời gian, cháu dẫn vợ đến Văn Nam chơi nhé, để thằng nhóc Chúc Kinh Nho dẫn đường cho hai đứa. Nó giỏi ăn chơi nhất, chỗ nào cũng rành.”
“Vâng…”
Sau khi tắt máy, Bách Thanh Lâm cúi đầu chăm chú ngắm nghía, ánh mắt quét toàn thân người trong lòng từ trên xuống dưới, nhìn ngắm từng tấc da thịt mà không thấy chán, sự tham lam có chút bệnh hoạn
Trong phòng ấm áp, tấm chăn phủ hờ hững phần từ thắt lưng trở xuống, nửa che nửa hở giấu đầu hở đuôi.
Vóc dáng Chúc Kinh Nho rất đẹp, cơ bắp săn chắc, eo thon mềm mại, phần mông là nơi đầy đặn nhất trên cơ thể.
Chúc Kinh Nho nép mình vào lòng Bách Thanh Lâm như người không xương, khi ôm mềm mại và thơm phức, hương thơm như thấm vào da thịt.
Lúc nãy hai người tắm chung, dùng chung một loại sữa tắm. Khi tắm một mình, anh chẳng thấy thơm chỗ nào, chỉ khi trên người Chúc Kinh Nho thì ngửi mãi chẳng đủ, thậm chí còn khao khát muốn gần gũi hơn.
Bách Thanh Lâm không kiềm được, cọ mũi hoài lên má Chúc Kinh Nho, môi cũng từ từ kề sát làn da.
Cảm giác tóc tai kề sát này thật gây nghiện, cử chỉ có phần si mê. Anh càng cọ, ha.m m.uốn càng khó thỏa mãn, hơi thở trở nên rối loạn.
Yết hầu của Bách Thanh Lâm nhấp nhô, khi ngước lên vô tình liếc qua bức tranh theo phong cách truyền thống Trung Quốc trên tường.
Trên đó vẽ hoa lan và trúc xanh, là tác phẩm hội họa từng được cha mẹ anh đánh giá là “hài lòng”. Họ yêu nhất trúc và lan vì thanh cao, thuần khiết và kiên trung, là quân tử giữa các loại hoa. Họ yêu cầu Bách Thanh Lâm phải mô phỏng lại hết lần này tới lần khác cho đến khi hoàn hảo, chỉ khi đó mới miễn cưỡng học được các đức tính của chúng.
Không chỉ tranh vẽ, họ con nói rằng mỗi bước đi trong cuộc đời đều không được phép sai lầm.
Càng nhìn bức tranh, Bách Thanh Lâm càng thấy gai mắt. Một bên tay đang ôm eo Chúc Kinh Nho của anh dẫn siết chặt. Đúng lúc này, Chúc Kinh Nho hơi cựa quậy, đùi vô thức kẹp chặt chỗ đó, kích thích khiến d.ư*.ng v.*t đang ngóc đầu vừa vặn chọc vào nơi đầy thịt nhất.
Trong các ha.m m.uốn, ha.m m.uốn tì.nh d.ục là thứ khó kiểm soát nhất nhưng cũng không hề đáng xấu hổ. Thế nhưng sự nghiện tì.nh d.ục do hội chứng khao khát da thịt dẫn tới khiến anh nhiều ha.m m.uốn, háo sắc, thậm chí có chút không cách nào cảm thấy thỏa mãn một cách bệnh hoạn.
Chỉ một cái chạm nhẹ cũng khiến anh cương cứng cả về thể xác lẫn tinh thần.
Vì không thỏa mãn nên không ngừng đòi hỏi.
Tuy nhiên, việc quan hệ tì.nh d.ục hàng ngày với tần suất cao có ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe Chúc Kinh Nho. Bách Thanh Lâm cũng từng cố gắng kiềm chế, nhưng lại thất bại hết lần này tới lần khác. Trên giường, nhiều lần anh muốn tiếp tục nhưng Chúc Kinh Nho lại chịu không nổi.
Bách Thanh Lâm vừa thương xót vừa thầm mơ tưởng. Anh thực sự thích việc Chúc Kinh Nho ngủ rồi để mặc anh chơi đùa trong môi trường mà y tự nhận định là an toàn.
Có thể làm thỏa thích, không phải kiêng dè điều gì, hôn hít, li.ếm láp, cắn mút khắp người Chúc Kinh Nho, sau đó chạm vào chỗ thật sâu
Chúc Kinh Nho ngủ rất say, Bách Thanh Lâm không khỏi cảm thấy may mắn vì điều ấy, dù anh có làm gì quá đáng không dễ bị phát hiện.
Mưa đêm đằng đẵng, tiếng sấm rền vang, mưa lớn ập tới thành phố.
Mắt Bách Thanh Lâm nhắm hờ, đường nét ngũ quan sắc lạnh, biểu cảm đầy kìm nén nhưng anh lại đang làm điều vô cùng d.âm đ.ãng và hạ lưu.
Những nụ hôn nhẹ là không đủ, anh đặt Chúc Kinh Nho nằm giữa sofa, đầu hơi ngả ra sau, hơi nóng phả ra theo từng nhịp hít thở, lồng ngực phập phồng. Chiếc chăn tuột xuống giữa đùi, trên chiếc cổ đeo sợi dây đen cùng mảnh ngọc Quan âm vẫn còn những vết cắn.
Bách Thanh Lâm uống cạn ly nước lạnh trên bàn, từ trên cao lặng lẽ nhìn xuống chiếc chân đang rũ xuống của Chúc Kinh Nho. Trên đó có đeo sợi dây đỏ, bàn chân rất đẹp, da thịt mịn màng và hồng hào.
Anh có chút xúc động, tim đập “thình thịch” dữ dội, vừa rung động vừa phấn khích trong cơn mưa xuân.
Anh quỳ giữa hai chân của Chúc Kinh Nho, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại, tách chúng mở ra rồi li.ếm, hôn. Anh không ngừng muốn làm nhiều chuyện còn quá đáng hơn.
Mưa càng lúc càng lớn, cửa sổ đóng chặt, không ai có thể tiến vào. Bách Thanh Lâm chăm chú ngắm nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Chúc Kinh Nho, nốt ruồi son nơi khóe mắt như đang xúi giục anh trở nên xấu xa hơn. Cảm giác phấn khích kỳ quặc và dị thường không ngừng lan rộng.
Bách Thanh Lâm sờ lên mắt cá chân, càng sờ càng quá đáng, khiến người đang chìm trong giấc mộng cũng không được yên giấc. Chân y né tránh theo phản xạ có điều kiện, vô tình đá vào má Bách Thanh Lâm.
Bách Thanh Lâm bị ép nghiêng đầu khẽ nuốt nước bọt, yết hầu nhấp nhô. Cùng lúc khi kim giờ của chiếc đồng hồ trên tường điểm chín giờ đêm, tiếng đồng hồ vang lên trầm đục, anh cúi đầu hôn khẽ lên chân của Chúc Kinh Nho.
Tia chớp xé ngang bầu trời, Bách Thanh Lâm từ dịu dàng có phần dè dặt chuyển sang mạnh bạo không thể kiềm chế. Anh luôn thích hôn khắp cơ thể Chúc Kinh Nho, nhưng khi Chúc Kinh Nho đang tỉnh thì không thể hôn quá mức, sợ sẽ dọa y sợ, cũng sợ sẽ khiến Chúc Kinh Nho thấy phản cảm.
Anh tách mở hai chân của Chúc Kinh Nho, ngón tay dài cọ sát mặt trong, liên tục xoa bóp, càng tiến càng sâu. Thân dưới cương cứng tới sưng tấy ảnh hưởng vô cùng đến lý trí.
Lần đầu tiên Bách Thanh Lâm nắm lấy tay Chúc Kinh Nho để vuốt ve thân dưới của mình, phần q*y đ.ầ.u cực kỳ phấn khích, ra sức đè nhỏ tiếng thở nặng nề. Anh hưởng thụ sự sung sướng trong kìm nén, vươn tay định chạm vào môi Chúc Kinh Nho nhưng rồi lại rút về, sợ hôn quá nhiều sẽ đánh thức Chúc Kinh Nho.
Tiếng mưa và tiếng gió bị ngăn cách bên ngoài. Một tiếng trước vừa làm nên lỗ nhỏ vẫn còn ẩm ướt, dễ dàng đón nhận d.ư*.ng v.*t. Bách Thanh Lâm cúi người, từ từ tiến vào, lòng bàn tay giữ chặt vòng eo thon của Chúc Kinh Nho. Anh chỉ đưa vào một nửa, khẽ thở ra một hơi dài, sau đó xoa nắn ngực Chúc Kinh Nho, rồi dùng sức đầy lụt cán giữa những nhịp ngực phập phồng.
Chúc Kinh Nho giãy giụa trong vô thức nhưng chưa hoàn toàn tỉnh lại. Đầu y ngửa ra sau, cố gắng hít thở, cổ tựa vào lưng sofa, cằm hất cao, lồng ngực trần trụi, từ đầu tới chân đều xinh đẹp và sạch sẽ.
Hương thơm quyến rũ, cơ thể mềm mại. Vòng eo dẻo dai từng buộc sợi dây đỏ, giờ đây được thay bằng những dấu hôn xâu thành chuỗi.
Bách Thanh Lâm đã quen với việc im lặng trên giường. Đi cùng từng nhịp thở là những lần vào ra, không lập tức đâm chọc quá dữ dội mà từ tốn đầy khắc chế.
Ban đầu còn có thể chậm rãi, thế nhưng Chúc Kinh Nho lại giãy giụa, chân cũng khẽ run, cánh môi đỏ mọng cong lên như cố tình hé mở. Sau đó, anh không thể kiềm chế được nữa, càng lúc càng mạnh, d.ư*.ng v.*t rút ra rồi lại đâm vào hai phần ba. Anh lắng nghe hơi thở từng nhịp nhỏ của Chúc Kinh Nho, tiếng thở gấp tràn ra từ đầu mũi cùng những âm rên rỉ.
Bách Thanh Lâm không khỏi nín thở, mồ hôi lấm tấm trên thái dương. Anh vươn tay chạm lên má Chúc Kinh Nho, giọng rất khẽ: “Kinh Nho.”
Gọi càng dịu dàng, c.h.ịc.h càng mạnh mẽ.
Bách Thanh Lâm tận hưởng cảm giác đê mê khi chiếm đoạt Chúc Kinh Nho trong giấc ngủ. Cuộc tình ái giấu kín, góc nhìn tuyệt vời, cảm giác thỏa mãn khác thường dễ dàng khiến tinh thần anh đạt trạng thái c.ực kho.ái.
Thế nhưng càng kiềm chế nhịp đưa đẩy thì lại càng háo hức mong muốn. Hơn nữa Chúc Kinh Nho còn phối hợp trong vô thức, như thể trách anh không đâm vào tuyến tiền liệt, vừa trướng vừa mỏi. Y không ngừng vặn vẹo eo, lỗ sau ẩm ướt liên tục co bóp, như thể đang cố ý múc lấy q*y đ.ầ.u, thậm chí còn bao bọc cả đường gân trên d.ư*.ng v.*t.
Bách Thanh Lâm đâm thúc càng lúc càng mạnh. Theo tiếng sấm rền, mưa như trút nước. Anh được lớp thịt mềm mại bao trọn d.ư*.ng v.*t, kích thích đến mức da đầu tê dại, lòng bàn tay xấu xa lại tách mông Chúc Kinh Nho, chỉ muốn đẩy cả tinh hoàn vào trong.
Chỗ kết nối của hai người ướt nhẹp, chảy xuống, làm bẩn đệm sofa.
Hàng lông mi của Chúc Kinh Nho run nhẹ. Má y càng lúc càng đỏ bừng, đã gần như ngạt thở trong cơn mơ màng, thế nhưng vì quá mệt mỏi nên cũng không tỉnh lại, liên tục thở dốc như một cách giãy giụa.
Bộ dạng mê man, mặc người khác chơi đùa này kích thích rất mạnh lên dây thần kinh căng cứng của Bách Thanh Lâm. Anh đánh mạnh lên mông Chúc Kinh Nho, sau đó ưỡn người, đâm vào, không ngừng ra ra vào vào.
Kh.oái c.ảm vô bờ biến thành dòng điện tê dại chạy dần lên trên. Anh bắt đầu đâm vào tận gốc, d.ư*.ng v.*t hết lần này tới lần khác chạm vào nơi sâu nhất, khiến chiếc bụng phẳng lì của Chúc Kinh Nho gồ lên.
Mưa gió vẫn đang gào thét. Bách Thanh Lâm được thỏa thích ngắm nhìn hàng mi run rẩy cùng đầu ti ướt nhoẹt đến mức không thể li.ếm thêm của Chúc Kinh Nho. Anh không kiểm soát được bản thân, càng lúc càng đâm mạnh hơn, tốc độ nhanh hơn. Cảm giác được dịch ruột ấm nóng bao trọn, cảm giác da thịt điên cuồng cọ xát vào nhau, mọi thứ kh.oái c.ảm đều khiến da đầu anh tê dại.
Cuộc tình ái mãnh liệt đi kèm những tiếng thở dốc, không khí trở nên nóng nực đến khó chịu.
Bách Thanh Lâm c.h.ịc.h Chúc Kinh Nho quá mạnh mẽ. Trong cơn c.ực kh.oái gần như ngạt thở, anh tách mông Chúc Kinh Nho, thọc thẳng vào tuyến tiền liệt, để thịt vách siết chặt d.ư*.ng v.*t, chất dịch tràn ra theo từng cú thúc mạnh.
Khoảnh khắc sấm nổ “đùng đoàng”, Bách Thanh Lâm rút d.ư*.ng v.*t ra. Lúc này, Chúc Kinh Nho ngửa mặt ra sau, bị c.h.ịc.h đến há miệng thở.
Tiếng thở dốc thật êm tai, đuôi tóc y ướt đẫm, đôi con ngươi vẫn đang mơ màng.
Chúc Kinh Nho nhìn Bách Thanh Lâm với ánh mắt như hồn đã lìa xác, đầu óc trống rỗng, thế nhưng niềm vui thể xác và cơn c.ực kh.oái ập tới dữ dội, cả người y tê dại, không thể suy nghĩ gì trong thoáng chốc.
Mưa đập vào cửa sổ vang tiếng “lộp độp”. Bách Thanh Lâm đứng dậy, thở hổn hển, không thể khống chế mà đạt đỉnh, bắn hết lên mặt Chúc Kinh Nho.
T*.nh d*.ch trắng đục chảy từ gò má xuống cằm của Chúc Kinh Nho, nốt ruồi son cạnh bên đôi mắt đa tình cũng dính. T*.nh d*.ch chảy xuống cằm, từ từ nhỏ xuống ngực.
Còn một chút dính lại ở góc môi dưới, Chúc Kinh Nho mơ màng, ngơ ngác hồi lâu.
Sau đó, ở trước mặt Bách Thanh Lâm, thè lưỡi li.ếm t*.nh d*.ch của anh.
.
Chúc Kinh Nho không rõ mưa tạnh từ lúc nào. Mấy phút sau khi bị c.h.ịc.h tới tỉnh, y tiếp tục bị c.h.ịc.h tới khi bắn ra.
Cảm giác không thể kiểm soát việc xuất tinh của bản thân quá đỗi xa lạ, tất cả là do ngón tay của Bách Thanh Lâm đang cắm trong miệng y.
Đôi bàn tay đẹp đẽ ấy không nên dùng để thọc sâu vào họng y hay đâm chọc lỗ nhỏ của y. Chúc Kinh Nho muốn cầu xin, cố bò ra mép sofa nhưng lại bị Bách Thanh Lâm ghì chặt eo, kh.oái c.ảm ập tới quá mạnh mẽ vào thô bạo.
Trong cơn co giật như gục ngã cùng những tiếng thét gào vang lên, Chúc Kinh Nho bị ôm lấy c.h.ịc.h, bị ép lên đỉnh.
Đâm vào đúng tuyến tiền liệt, y và Bách Thanh Lâm trao nhau một nụ hôn nóng bỏng và tràn ngập ha.m m.uốn kiểm soát.
Không cho phép Chúc Kinh Nho trốn tránh.
Ngạt thở mà kích thích.
“Kinh Nho…” Bách Thanh Lâm sướng tới mức không nhịn được, tiếp tục ra sức đẩy hông. Anh vẫn giữ tư thế dùng ánh mắt quấy rối Chúc Kinh Nho, dường như đang bình thản thưởng thức những giọt mắt vương nơi khóe mắt y. Anh cọ nhẹ mũi lên má y như để an ủi, sau đó từ tốn hỏi: “Thêm lần nữa… được không?”
“…Không… Sâu quá… Ưm a không…” Chúc Kinh Nho chỉ biết van xin, nói không rõ lời, cả người run rẩy, lỗ nhỏ cũng không nhịn được mà co thắt, nét mắt như thể đã bị c.h.ịc.h tới mất hồn.
Bách Thanh Lâm hôn lên môi Chúc Kinh Nho, ngậm lấy lưỡi y và mút. Phần thân dưới của anh tiếp tục ra sức đâm chọc, về sau trực tiếp bế y lên c.h.ịc.h, c.h.ịc.h từ sofa tới cửa sổ phòng ngủ.
.
Sau cơn mưa, trời trong xanh. Chúc Kinh Nho đến trưa mới tỉnh, được Bách Thanh Lâm bế đi tắm rửa, thật sự trở thành “ông hoàng” cơm bưng nước rót tận miệng.
Y nhìn Bách Thanh Lâm dùng máy giặt chuyên dụng để khử trùng sofa, giặt sạch thảm nhà.
Người đàn ông mắt đeo kính, tay đeo găng cao su, ống tay áo được cố định bởi dây đai, toát lên vẻ gì đó rất cuốn hút.
Trên mạng gọi là dáng vẻ chồng hiền, cực kỳ gợi cảm, quả không sai.
Chúc Kinh Nho càng ngắm càng thấy đẹp, thế nhưng đôi lúc y cũng không khỏi tự hỏi liệu Bách Thanh Lâm của ban ngày và ban đêm có phải hai người.
Ban đêm khi làm tình thì chẳng màng gì, xin tha cũng vô ích; ngoài miệng dịu dàng nhưng bên dưới lại hung hãn.
Ban ngày lại cực kỳ đứng đắn, trước mặt người khác vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, kiệm lời; chỉ khi ánh mắt hai người chạm nhau lúc ở riêng thì đôi lúc anh sẽ tránh ánh mắt trong vô thức.
Bách Thanh Lâm lúc này đang nhìn Chúc Kinh Nho, vì bàn nước anh vừa dọn gọn gàng đã bừa bộn đống búp bê sứ mà y lấy ra.
Đủ loại đồ từ cọ, tẩy, giấy cùng màu vẽ đều bày đầy trên bàn.
“Anh Bách dọn gọn quá, em lần nào cũng tìm không thấy đồ. Để như bây giờ em mới tìm được.” Chúc Kinh Nho chống cằm, vẻ mặt vô tội, hình xăm đỏ sẫm quấn quanh cổ tay kia khiến người ta không nỡ giận.
“Ừ.” Bách Thanh Lâm cũng bó tay với y, thế nhưng chứng ám ảnh cưỡng chế khiến anh không chịu nổi cách sắp xếp mấy con búp bê sứ, màu sắc lòe loẹt hỗn tạp đến mức đau mắt. Anh ngồi xuống, tập trung cẩn thận sắp xếp lại mấy con búp bê sứ theo màu sắc.
Chúc Kinh Nho nằm dài trên sofa giả vờ ngoan ngoãn, không phá rối.
Bách Thanh Lâm còn phải xếp ba con búp bê sứ cuối cùng, tình cờ đi tới đúng trước mặt Chúc Kinh Nho.
Chúc Kinh Nho nheo mắt nhìn bóng lưng rộng của anh, dáng người tam giác ngược, tỷ lệ tuyệt vời. Y tiện tạy chạm vào thắt lưng da của Bách Thanh Lâm, chạm rồi lại thu tay về, sau đó nhìn chằm chằm chiếc quần của anh với ánh mắt rực cháy.
Bách Thanh Lâm ngoái lại nhìn xuống Chúc Kinh Nho: “Đừng nghịch.”
“Em có nghịch đâu.” Chúc Kinh Nho lại duỗi tay kéo tay áo của Bách Thanh Lâm.
Bách Thanh Lâm khom người, để mặt cho y kéo ống tay áo. Anh giơ tay đẩy kính, trong mắt toàn bộ là gương mặt xinh đẹp, tùy hứng của Chúc Kinh Nho. Anh hỏi: “Còn muốn sờ chỗ nào nữa không?”
Chúc Kinh Nho cố tình không trả lời, tiếp tục lắc tay áo Bách Thanh Lâm, rất hư.
Bách Thanh Lâm mặc kệ cho y nghịch ngợm, vì y càng nghịch, anh càng muốn hôn.
Hôn đến khi Chúc Kinh Nho không còn nghịch được nữa.
Chúc Kinh Nho không biết mình sắp bị ăn tươi nuốt sống. Y trước giờ chưa từng tìm được nhiều niềm vui đến như thế từ một người. Ngay cả việc tắm chung, thoa sữa tắm cho nhau cũng rất thú vị.
Mọi ngóc ngách trong căn nhà của Bách Thanh Lâm đều in dấu Chúc Kinh Nho từng đi qua.
Y mặc chiếc áo rộng hơn một cỡ của Bách Thanh Lâm, chạy nhảy khắp nhà chẳng chút sợ hãi. Cùng anh hôn môi cũng vui, cắn tai cũng vui. Khi nhón chân hôn Bách Thanh Lâm, phần áo bị nhấc lên, để lộ nửa thân dưới không mặc quần.
Trên mông còn in nguyên dấu bàn tay.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.