Thành phố Nam Hải đã vào hè, sáng sớm vẫn còn khá mát mẻ.
Ánh nắng thong thả len lỏi qua tấm rèm trắng, chiếu xuống sợi dây đỏ ở mắt cá chân của Chúc Kinh Nho, bên trên vẫn còn dấu hôn nhạt màu.
Y mặc áo phông trắng và quần đùi. Sau khi tỉnh dậy, y cựa quậy chân, mái tóc bù xù, mở mắt rồi khẽ giục Bách Thanh Lâm đang ôm mình: “Phải ra máy bay, dậy thôi…”
“Ừm.” Giọng Bách Thanh Lâm rất trầm, có vẻ vẫn còn ngái ngủ. Đã nói được rồi nhưng bàn tay với ngón áp út đeo nhẫn bạc vẫn không chịu buông ra, ngược lại còn ôm chặt hơn.
Còn tìm tư thế thoải mái hơn để vùi đầu.
Chúc Kinh Nho bỗng nghe thấy một giọng đàn ông.
Đừng đi. “… Gì cơ?” Chúc Kinh Nho đã tỉnh táo hoàn toàn, cúi đầu nhìn đi nhìn lại. Miệng anh Bách không hề động đậy. Ảo giác sao? Thế là y thử hôn nhẹ lên trán Bách Thanh Lâm, nụ hôn rất đỗi dịu dàng: “Cho anh ôm thêm năm phút nữa, được không?” Bách Thanh Lâm rúc vào cổ Chúc Kinh Nho, đáp: “Được.” Ngay giây tiếp theo, Chúc Kinh Nho nghe thấy một giọng nói khác. Không được. Không chắc có phải tiếng lòng hay không. Phải nghe thêm. Chúc Kinh Nho: “Anh Bách, nếu trễ máy bay thì phải làm sao đây?” “…” Bách Thanh Lâm nhắm nghiền mắt. Tiếng lòng lại cực kỳ ngang ngược: Thì cứ vậy đi. Chúc Kinh Nho: “Chỉ ba ngày thôi, dự xong đám cưới là em về.” “… Được, đi đi.” Hơi thở của Bách Thanh Lâm dần đều đều, như thể sắp thiếp đi, thế nhưng tiếng lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vodka-va-mandheling-vu-dao-sao/2730036/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.