🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thành phố Nam Hải đã vào hè, sáng sớm vẫn còn khá mát mẻ.

Ánh nắng thong thả len lỏi qua tấm rèm trắng, chiếu xuống sợi dây đỏ ở mắt cá chân của Chúc Kinh Nho, bên trên vẫn còn dấu hôn nhạt màu.

Y mặc áo phông trắng và quần đùi. Sau khi tỉnh dậy, y cựa quậy chân, mái tóc bù xù, mở mắt rồi khẽ giục Bách Thanh Lâm đang ôm mình: “Phải ra máy bay, dậy thôi…”

“Ừm.” Giọng Bách Thanh Lâm rất trầm, có vẻ vẫn còn ngái ngủ. Đã nói được rồi nhưng bàn tay với ngón áp út đeo nhẫn bạc vẫn không chịu buông ra, ngược lại còn ôm chặt hơn.

Còn tìm tư thế thoải mái hơn để vùi đầu.

Chúc Kinh Nho bỗng nghe thấy một giọng đàn ông.

Đừng đi.

“… Gì cơ?”

Chúc Kinh Nho đã tỉnh táo hoàn toàn, cúi đầu nhìn đi nhìn lại. Miệng anh Bách không hề động đậy.

Ảo giác sao?

Thế là y thử hôn nhẹ lên trán Bách Thanh Lâm, nụ hôn rất đỗi dịu dàng: “Cho anh ôm thêm năm phút nữa, được không?”

Bách Thanh Lâm rúc vào cổ Chúc Kinh Nho, đáp: “Được.”

Ngay giây tiếp theo, Chúc Kinh Nho nghe thấy một giọng nói khác.

Không được.

Không chắc có phải tiếng lòng hay không.

Phải nghe thêm.

Chúc Kinh Nho: “Anh Bách, nếu trễ máy bay thì phải làm sao đây?”

“…” Bách Thanh Lâm nhắm nghiền mắt. Tiếng lòng lại cực kỳ ngang ngược: Thì cứ vậy đi.

Chúc Kinh Nho: “Chỉ ba ngày thôi, dự xong đám cưới là em về.”

“… Được, đi đi.” Hơi thở của Bách Thanh Lâm dần đều đều, như thể sắp thiếp đi, thế nhưng tiếng lòng lại rất rõ ràng, không buồn ngủ chút nào: Đừng đi.

Chúc Kinh Nho nhịn cười: “Thế em dẫn anh đi cùng được không?”

“… Không cần.” Miệng Bách Thanh Lâm từ chối nhưng tiếng lòng lại cực kỳ điềm tĩnh: Muốn đi.

Có thể cảm thấy lời từ chối hơi phũ phàng nên anh lẩm bẩm nói nốt lý do.

“Không quen ai, không muốn đi…”

Tiếng lòng: Chỉ muốn thấy em.

“…”

Không đợi Chúc Kinh Nho lên tiếng, Bách Thanh Lâm đã từ từ mở mắt.

Giây tiếp theo, một nụ hôn nhẹ nhàng được đặt lên đuôi mắt.

“Bách Thanh Lâm.” Nụ hôn kết thúc, Chúc Kinh Nho nhìn chằm chằm Bách Thanh Lâm, trong ánh mắt lộ rõ nét tinh nghịch.

“Không gì cả, chỉ gọi anh thôi.”

Bách Thanh Lâm ngồi dậy, lấy chiếc kính ở tủ đầu giường rồi đeo lên mặt. Một lúc sau, anh ôm lấy Chúc Kinh Nho, đầu ngón tay nghịch tóc y, khẽ gọi: “Kinh Nho.”

Tiếng lòng: Rất muốn hôn em.

“Hửm?”

“… Cũng gọi em thôi.” Tiếng lòng: Chờ em về rồi hôn.

Chúc Kinh Nho chuyển chủ đề: “Hôn mấy lần?”

“Một trăm lần.” Bách Thanh Lâm buột miệng đáp. Đến khi anh nhận ra mình vừa nói gì thì đã quá muộn. Anh hơi sững sờ, có chút hoảng loạn, lông mày cau lại như thể cảm thấy có gì đó sai sai: “… Em nói gì?”

“Em nói.” Chúc Kinh Nho nhân lúc này chui ra khỏi vòng tay anh, bước xuống giường tuy chân hơi nhũn nhưng không gặp trở ngại gì. Y nghiêng đầu cười nói: “Em yêu anh.”

“…” Mặt Bách Thanh Lâm không đổi sắc, chỉ có vành tai là hơi ửng hồng. Dù đã bên nhau lâu như vậy nhưng anh vẫn chưa quen với việc Kinh Nho của anh là thiên tài bẩm sinh về những lời âu yêm, bất cứ lúc nào cũng có thể thổ lộ tình cảm, lời gì cũng có thể nói.

Trên giường càng nghĩ gì nói đó.

Xuống giường cũng vậy.

Ba chữ yêu đó nặng trĩu, trước khi gặp Chúc Kinh Nho rất đỗi xa lạ với anh.

Bách Thanh Lâm chưa bao giờ nghe thấy từ miệng bố mẹ anh.

Cả đời bọn họ chưa từng nhắc tới chuyện tình cảm.

Bách Thanh Lâm ngẩng lên nhìn y, như nhìn ánh sáng, không có gì phải ngượng miệng cả.

“Kinh Nho.” Lời nói ra và tiếng lòng hòa làm một: Em còn chưa đi…

“Về sớm nhé.” Anh đã bắt đầu nhớ em rồi.

“Anh yêu em.” Em biết mà.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.