Sau khi đóng cửa quán cà phê, Bách Thanh Lâm bước xuống cầu thang. Màn đêm hòa cùng những ánh đèn neon. Anh ngẩng đầu, trông thấy một lá cờ được treo ở ban công tầng ba phía đối diện, trên cờ là bốn chữ “Uống rượu đúng giờ” lớn được viết bằng sơn phát sáng.
Chữ viết của Chúc Kinh Nho rất dễ nhận ra, nét chữ nết người, phóng khoáng và không theo khuôn phép, mỗi ngày một kiểu khác nhau.
Muốn làm gì, chơi gì cũng đều kỳ lạ dị thường.
Bách Thanh Lâm không còn cố suy đoán nữa, cứ tùy cơ ứng biến, thấy là sẽ biết, anh cũng vui vẻ chiều theo y.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, trong vườn hoa nhỏ ở lối vào quán bar perfumum cũng treo một chiếc chuông gió thủy tinh gắn tua rua. Chuông gió rung rinh, trái tim cũng rung động.
Quầy pha chế nằm cách xa khu ghế ngồi đông đúc, nhộn nhịp, yên tĩnh hơn đôi chút.
Bách Thanh Lâm ngồi lên chiếc ghế chân cao, mở menu rượu như bao vị khách thường lui tới uống rượu. Anh xem lướt vài trang rồi ngước mắt nhìn lên, ánh mắt âm trầm quét qua Chúc Kinh Nho đang quay lưng về phía mình từ trên xuống dưới.
Chúc Kinh Nho mặc áo sơ-mi satin trắng, eo thắt đai lưng da màu đen, dường như cảm nhận được, quay đầu liếc về phía Bách Thanh Lâm, tay vẫn tiếp tục pha chế rượu cho khách.
Sau khi pha xong, Chúc Kinh Nho rửa tay sạch sẽ rồi chậm rãi xoay người, bước lại gần Bách Thanh Lâm. Y khẽ cúi người một cách khiến người ta không khỏi thả trí tưởng tượng bay xa, nhẹ giọng hỏi: “Anh trông lạ quá, lần đầu tới sao?”
Hai người cách nhau một chiếc bàn ngắn không quá ba mươi centimet.
“Ừ, lần đầu.” Bách Thanh Lâm đáp, hơi khựng lại một nhịp. Anh lặng lẽ cúi mắt. Chỉ một ánh mắt là có thể thấy hết tất cả, Chúc Kinh Nho không cài hết cúc, cổ áo sơ-mi tạo thành hình chữ V, xương quai xanh lộ quá nửa ra bên ngoài, sợi dây chuyền đen cùng mảnh ngọc Quan âm đeo trên cổ càng làm tôn lên làn da trắng muốt.
Phía trước chiếc đai lưng bản rộng cũng có dây buộc mảnh, ở giữa điểm xuyết ren đen xuyên thấu với nhiều họa tiết.
Chúc Kinh Nho cũng cúi xuống nhìn cổ áo mình, cố ý đưa tay kéo lên, sau đó tiếp tục giả bộ nghiêm túc làm việc: “Hôm nay anh muốn uống gì?”
Bách Thanh Lâm ngẩng lên, hỏi ngược lại: “Cậu muốn uống gì?”
Chúc Kinh Nho nhịn cười, đôi mắt cong cong đầy ẩn ý, vành tai ửng hồng. Y hắng giọng, đáp: “Nếu cho tôi đề xuất thì ly rượu này chắc chắn hợp với anh.”
Chúc Kinh Nho cũng coi như là một chuyên gia pha chế. Y đổ đá vào, cánh tay lắc rượu một cách vững vàng, hình xăm ở cổ tay cũng đung đưa theo từng chuyển động.
Bách Thanh Lâm vươn tay chỉnh lại cổ tay áo của Chúc Kinh Nho, tiện nhéo nhẹ cổ tay y, sau đó lại ngồi xuống, ra hiệu cho Chúc Kinh Nho có thể tiếp tục.
Viên đá xoay tròn trong ly, rót vào chút vodka và gin, Chúc Kinh Nho phô diễn kỹ thuật pha chế điêu luyện, bước cuối thêm chút siro lựu đỏ. Y khẽ đẩy ly rượu đã hoàn thành về phía Bách Thanh Lâm: “Nó tên “Rung động”.”
Mắt Bách Thanh Lâm dán chặt trên mặt Chúc Kinh Nho, từ tốn nhấc ly rượu lên, nhấm vài ngụm.
“Ngon chứ?” Chúc Kinh Nho cúi người, chống tay lên bàn, một tay đỡ cằm.
Bách Thanh Lâm không trả lời, đầu ngón tay vuốt ve ly rượu, hơi lạnh, nhưng nhiệt độ ấy đã làm dịu đi cảm giác nóng nực.
Chúc Kinh Nho dựa lại gần hơn: “Đang nhìn gì thế?”
Bách Thanh Lâm im lặng một lúc, không thể không tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Chúc Kinh Nho: “Em.”
Chúc Kinh Nho cười híp mắt: “Đừng nhìn chằm chằm người ta qua lâu, bằng không sẽ giống kẻ lưu manh đấy.”
“…” Bách Thanh Lâm duỗi tay là có thể chạm vào bên mặt Chúc Kinh Nho, và anh cũng đã thật sự làm vậy, sau khi chạm vào thì nhéo nhẹ.
Hai người đối diện nhau, chăm chú ngắm nhìn nhau. Dưới ánh đèn vàng mờ, hơi thở nóng rực từ chóp mũi của Bách Thanh Lâm dường như có thể chạm tới Chúc Kinh Nho.
Anh như thể sẽ hôn y ngay giây tiếp theo, nhưng rồi lại chẳng hôn.
Bách Thanh Lâm ngả người ra sau, dáng ngồi có chút thay đổi, kín đáo kiềm chế cảm xúc nôn nóng. Yết hầu anh chuyển động, toát lên vẻ chiếm hữu bị đè nèn, giọng hơi nghẹn lại khi cất tiếng: “Xin lỗi.”
Hàm ý rõ ràng – Muốn làm kẻ lưu manh một cách quang minh chính đại.
Muốn nhìn.
Muốn sờ.
Tim Chúc Kinh Nho tăng tốc, biểu cảm có chút khó diễn tả. Nguy hiểm quá đi thôi, lần nào cũng bị người kia thả thính ngược, mưu mẹo chẳng ai kém ai.
Vị khách vừa ngồi xuống bên cạnh đã hoàn toàn trố mắt nhìn.
Chúc Kinh Nho lập tức hắng giọng, bận rộn với công việc, tiếp tục làm thay vị trí của thợ pha chế.
Bách Thanh Lâm ngồi không bao lâu thì đứng dậy, tay cầm ly rượu, khi đi ngang qua Chúc Kinh Nho thì dừng lại.
Chúc Kinh Nho chẳng ngẩng đầu lên, vừa pha rượu vừa cố giấu nét khấp khởi trên mặt mà bịa chuyện: “Anh rể, anh cứ thế, lát về em biết giải thích sao với chị đây.”
Vị khách kia đứng hình, ngẩng lên nhìn Bách Thanh Lâm rồi lại nhìn Chúc Kinh Nho, không thể nào tin nổi, dường như CPU trong đầu đã gần bốc cháy.
Bách Thanh Lâm mặt không biến sắc, hơi nhíu mày. Hành động vươn tay ra của anh cũng quá mức tự nhiên, chẳng chút e dè mà xoa đầu Chúc Kinh Nho. Xoa xong thì anh bỏ đi, nhìn theo bóng lưng thì có vẻ như đi lên tầng ba.
Còn hờ hững bỏ lại bốn chữ.
“Không cần giải thích.”
Chúc Kinh Nho nhịn cười, nhưng khóe miệng cứ cong lên.
Vị khách ngồi đó không nhận ra, hỏi thăm: “Có cần tôi báo cảnh sát không?”
“Không cần, nhưng cảm ơn anh.” Chúc Kinh Nho nhanh nhẹn pha xong ly rượu, đưa cho khách rồi mở cánh cửa nhỏ bên cạnh, chuẩn bị lên tầng. Y chợt nghĩ ra điều gì đó, quay lại mỉm cười với vị khách kia, nói: “Là tôi quyến rũ anh ấy trước.”
Vị khách đơ ra như phỗng: “????”
.
Đi lên trên theo chiếc cầu thang xoắn ốc, bước chân vội vã nhưng tràn đầy hân hoan. Cánh cửa kẽo kẹt mở ra rồi nhanh chóng đóng lại.
“Sao không bật đèn?” Chúc Kinh Nho vừa dứt lời thì đã bị xô người vào cửa.
Bách Thanh Lâm hung hăng hôn lên cổ y, hơi thở nóng bỏng phả ra. Chúc Kinh Nho bị ép phải ngửa đầu ra sau để mặc cho anh li.ếm cắn, yết hầu trở nên nhạy cảm, bị mút mạnh vài lần.
Không khí nhanh chóng trở nên nóng nực, tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ, hít vào rồi nuốt xuống. Nước bọt hai người kéo thành chất lỏng dính dớp rồi rất nhanh đã được li.ếm sạch. Vải quần áo cọ xát vào nhau.
Chiếc đai lưng ở eo Chúc Kinh Nho lật qua lật lại trong tay Bách Thanh Lâm. Anh muốn cởi nhưng loay hoay sai cách, mãi không cởi được.
Bách Thanh Lâm đành vuốt ve không ngừng. Đầu ngón tay thô ráp và tham lam, lưu luyến nán mãi ở vòng eo. Đôi môi cũng không ngừng, hôn từ cổ tới cằm, sau đó hơi cúi đầu cắn nhẹ lên xương quai xanh.
Chúc Kinh Nho bị vừa hôn vừa li.ếm vừa cắn, hơi thở rối loạn phải ngửa đầu ra sau, thở hổn hển qua khe môi: “Anh Bách… Em hơi không vui…”
Trong bóng tối Bách Thanh Lâm thấy lờ mờ đôi môi ửng đỏ của Chúc Kinh Nho cùng đầu lưỡi lộ ra một nửa khi nói chuyện. Hôn lên nơi đấy có cảm giác thế nào, Bách Thanh Lâm rất rõ.
Cảm giác thỏa mãn mà những nụ hôn mang lại cũng thật gây nghiện.
Nụ hôn sâu nóng bỏng và ướt nhoẹt. Đưa lưỡi vào cũng chưa đủ, môi dán chặt lấy nhau, dòng điện cao tê dại dường như thông qua nụ hôn lưỡi chạy khắp cơ thể hai người. Khoang miệng bị chiếm đoạt, tiến vào nơi ướt át, không ngừng li.ếm dọc phần thịt mềm mại.
Bách Thanh Lâm trầm ngâm một lúc, rồi không nói không rằng li.ếm khe miệng, sau đó tiến vào một cách thô bạo, ngậm lấy đầu lưỡi của Chúc Kinh Nho mút mát, quấn lấy quá mức, nụ hôn ngày một dữ dội.
Hàm trên nhạy cảm cũng bị lướt qua. Bách Thanh Lâm ngậm lấy đầu lưỡi của Chúc Kinh Nho không buông, trao một nụ hôn thật sâu rồi mới chịu thả y ra. Anh hỏi, có chút chưa tận hứng: “Làm cách nào mới khiến em vui đây?”
Miệng Chúc Kinh Nho bị hôn tới sưng rát. Y còn đang ngơ ngác, bận thở dốc, khó khăn lắm mới thốt ra được ba chữ: “Anh chơi xấu.”
“Ừ.” Bách Thanh Lâm thẳng thắn thừa nhận: “Anh chơi xấu.”
Sau đó, Bách Thanh Lâm tiếp tục nụ hôn vội vã. Anh luồn vào trong, càn quét, cố tình li.ếm chiếc lưỡi đang trốn tránh của Chúc Kinh Nho. Những tiếng hôn dính dớp ngày một rõ ràng vang lên trong không khí.
Nước bọt vừa mới tiết ra đã bị Bách Thanh Lâm hôn sạch. Trong và ngoài miệng đều bị xâm chiếm hết tất cả, thậm chí còn bị ép phải thè lưỡi, để tiện cho Bách Thanh Lâm cắn mút.
Đầu lưỡi bị hôn đến ướt đỏ vẫn bị người đàn ông kia li.ếm mút không chút kiêng dè. Môi y khẽ run rẩy, sắp sửa bị hôn tới ngất xỉu. Eo Chúc Kinh Nho mềm nhũn, hoàn toàn nhờ sự hỗ trợ của Bách Thanh Lâm mới không ngồi phịch xuống đất. Y giãy giụa một lúc rồi vội vã đầu hàng giữa những nhịp thở: “… Không nghịch nữa… Em vui… Rất vui…”
Thịt môi vẫn không ngừng bị chà xát, bị ngậm lấy rồi li.ếm mút, bị hôn tới sưng đỏ hoàn toàn. Khóe miệng y cũng dính đầy nước bọt trong suốt. Chúc Kinh Nho không rõ đã qua bao lâu, y nằm bò trong lòng Bách Thanh Lâm thở dốc. Đúng lúc này, Bách Thanh Lâm nói: “Gọi lại lần nữa đi.”
“Gì cơ?” Chúc Kinh Nho phản ứng chậm nửa nhịp. Y nheo mắt, âm cuối vẫn còn run run: “Anh rể?”
Nửa tiếng sau, Chúc Kinh Nho bị hôn tới mê man mới biết cách xưng hô rốt cuộc có khả năng kích thích đến mức nào.
.
Về nhà được ba phút, người vẫn đang đứng trước cửa nhưng quần gần như đã tụt.
Khó khăn lắm Bách Thanh Lâm mới chịu buông miệng y để đi tắm, thế nhưng Chúc Kinh Nho lại nảy ý tưởng. Y nóng lòng ngồi bật dậy, lắc bộ bài mới tinh trên tay với Bách Thanh Lâm.
“Chơi với em được không?” Chúc Kinh Nho chẳng hề biết bộ dạng mình lúc này quyến rũ nhường nào. Chiếc áo sơ-mi cổ chữ V sâu bị kéo chẳng còn mấy chiếc cúc, trên cổ vẫn còn dấu hôn phớt hồng, môi sưng đỏ, chiếc đai lưng đang đeo chính là tuyến phòng thủ cuối cùng.
Bách Thanh Lâm đã muốn tháo mở không chỉ một lần.
Trên sofa, Chúc Kinh Nho đang hào hứng giải thích luật chơi bài: “So bài lớn nhỏ, nhỏ phải cởi một món quần áo, ai cởi hết trước là người ấy thua.”
Bách Thanh Lâm không chú tâm tới trò chơi, vẫn nhìn Chúc Kinh Nho chằm chằm, thậm chí còn muốn vừa ôm y vừa chơi.
Song không được, Chúc Kinh Nho cố tình ngồi xa ra một chút. Mấy trò chơi dựa vào may rủi như này, y chưa từng thua bao giờ.
Sự thật chứng minh quả đúng là vậy.
Lượt đầu, khi lật bài, Chúc Kinh Nho đã bật cười thành tiếng.
Bách Thanh Lâm im lặng cởi bỏ chiếc áo khoác đen.
Chúc Kinh Nho phát hiện độ cong gồ lên ở quần người đàn ông thật sự không thể làm lơ. Y cố tình quẹt lá bài đã thua vào phía dưới bụng của Bách Thanh Lâm, cách lớp quần.
Nghe thấy tiếng thở trở nên nặng nề trong thoáng chốc, Chúc Kinh Nho lập tức tỏ vẻ vô tội, tiếp tục cười híp mắt lật lượt bài tiếp theo.
Bách Thanh Lâm vẫn có chút mất tập trung, đôi con ngươi đen thẳm. Anh cúi mắt im lặng, vô hình trung là đang dung túng. Lọt qua khóe mắt anh là vòm ngực nửa kín nửa hở, đã để lộ đầu ti hồng phấn của Chúc Kinh Nho, trông vô cùng d.âm đ.ãng.
Kiềm chế h.am mu.ốn được chạm vào, anh cố gắng tập trung vào những lá bài.
Lượt thứ hai, vẫn là Chúc Kinh Nho lớn hơn.
Bách Thanh Lâm cởi bỏ áo sơ – mi phía trên. Dáng người anh gầy nhưng có cơ bắp mang cảm giác mạnh mẽ; gân xanh lan dần từ mu bàn tay; bắp tay với những đường cơ mượt mà; vai rộng eo thon, nhìn nghiêng trông khá hẹp; chỗ bụng còn có đường cắt chữ V. Thân hình tràn ngập h.am mu.ốn tì.nh d.ục cùng hormone nam tính là thế lại ghép cùng một khuôn mặt lạnh lùng, đứng đắn, tạo cảm giác tương phản vô cùng.
Đặc biệt lúc này anh còn im lặng không nói, từ trên cao nhìn xuống Chúc Kinh Nho với ánh mắt như muốn nuốt chửng.
Chúc Kinh Nho không dám trêu chọc thêm nữa, ngoan ngoãn bắt đầu lượt chơi thứ ba.
Cũng không biết vì sao, Bách Thanh Lâm dường như nghiêm túc hơn. Lật bài, xáo bài, lượt thứ ba bắt đầu.
Do Bách Thanh Lâm lật bài.
Chúc Kinh Nho với tư cách một kẻ nghiện tay có thâm niên còn chưa kịp thưởng thức đã nhận ra mình thua.
Y chậm rãi chuẩn bị cởi dây đai ở eo. Cởi nút ren buộc phía trước, phần phía sau được thắt nơ như một món quà, tự như đôi cánh bướm đang run rẩy.
Chúc Kinh Nho quay lưng về phía Bách Thanh Lâm, cúi đầu nói khẽ: “Anh Bách cởi giúp em.”
“Ừ.” Bách Thanh Lâm vô cùng sẵn lòng.
Đầu ngón tay anh vượt qua rất nhiều lớp, từng chút từng chút cởi bỏ dây đai thắt quanh eo. Lớp ren mềm mại, nhẹ bẫng khi nắm trong lòng bàn tay. Khi cởi tới lớp cuối, Bách Thanh Lâm không kìm được, vươn một bên tay đo thử vòng eo của Chúc Kinh Nho.
Dường như chỉ một tay là có thể ôm trọn.
Áo sơ mi trắng, đai eo đen, đang trong tư thế nửa quỳ bên dưới anh, thậm chí có thể cứ vậy mà nắm lấy eo rồi đâm vào.
Bách Thanh Lâm nuốt nước bọt, yết hầu trượt xuống. Anh vô thức hơi mạnh tay, khiến lưng Chúc Kinh Nho run lên. Y rên khẽ, quay đầu nói giọng run rẩy: “Đau.”
“Xin lỗi.” Bách Thanh Lâm vội cúi xuống, hôn nhẹ lên tai Chúc Kinh Nho như để lời an ủi.
“Không cho hôn trộm.” Chúc Kinh Nho đứng dậy, bên trong đôi mắt hoa đào cong cong hiện lên ý cười.
Bách Thanh Lâm không đáp lời câu này, cũng đồng nghĩa với việc không đồng ý.
Cũng kể từ lượt này, Chúc Kinh Nho không thắng được thêm lượt nào nữa, không ngừng lật bài, không ngừng cởi đồ, hết món đồ này qua món đồ khác. Sau khi áo và quần đều đã cởi sạch, y có chút thẹn quá hóa giận, quyết định coi khuyên tai cũng là một món đồ, cố tình chống chế.
Bách Thanh Lâm vẫn điềm nhiên ở bên cạnh, không để bụng với sự làm càn này.
Cho đến khi vòng chân và mảnh ngọc Quan Âm đều bị tháo xuống.
Lượt cuối cùng, trên người Chúc Kinh Nhu chỉ còn mỗi chiếc q.uần lót.
Chúc Kinh Nhu lật ra lá Joker đen. Y không tin Bách Thanh Lâm có thể lật ra lá lớn hơn, xác suất thấp như vậy.
Thế nhưng trùng hợp làm sao, Bách Thanh Lâm nhìn xuống, phát hiện là lá Joker đỏ, rồi lại nhìn khuôn mặt tràn đầy hi vọng Chúc Kinh Nho, chậm rãi nói: “Đổi một lá.”
Chúc Kinh Nho sao chịu. Sau khi lật bài lên, y nghĩ thầm Joker đen và đỏ tượng trưng cho mặt trăng và mặt trời, vô cùng hợp nhau.
Y ngoan ngoãn cởi sạch, hoàn toàn trần trụi trước mặt Bách Thanh Lâm, dấu đỏ trên mông là từ tối qua, còn chưa tan. Y ngẩng lên nhìn Bách Thanh Lâm: “Anh rể muốn phạt em sao?”
.
Trong phòng tắm, nước nóng hun mờ kính. Đây không phải lần đầu Chúc Kinh Nho và Bách Thanh Lâm tắm cùng nhau, thế nhưng tắm được một lúc là mục đích thay đổi.
Hình phạt đến rất nhanh. Chỉ vì trong một khoảnh khắc đứng dưới làn nước, đôi môi Chúc Kinh Nho như ngậm phải giọt nước, sau đó lại thè lưỡi ra, Bách Thanh Lâm trông thấy khung cảnh này là lập tức cương cứng.
D.ư*.ng .v*t nằm giữa hai tay Chúc Kinh Nho có chút hung dữ. Y vuốt ve một lúc để thăm giò, rồi như cảm thấy thú vị, bụng ngón tay còn chà sát phần q*y đ.ầu, chỉ thoáng chốc là đã to hơn.
Lòng bàn tay của Bách Thanh Lâm bao phủ lấy mu bàn tay của Chúc Kinh Nho. Anh nhắm mắt, đứng bên cạnh, kéo y theo mình. Cơn kh.o.ái c.ả.m mà thân dưới nhạy cảm mang tới truyền khắp cơ thể. Tốc độ quá chậm, sự chậm chạp do cố ý, khiến anh không thể không đung đưa hông một cách nôn nóng.
Phần q*y đ.ầu ngóc cao trượt từ lòng bàn tay tới hổ khẩu. Trước mắt Chúc Kinh Nho mờ đi, dưới sự chồng chéo thị giác mà dường như Bách Thanh Lâm đang cùng thủ dâm với y. Cổ tay bị kích thích của y run lên, còn chưa kịp có phản ứng gì.
Bách Thanh Lâm ấn y ngồi xuống, mông và làn nước nóng cùng chạm vào viên gạch ở mép bồn tắm.
Chúc Kinh Nho hơi ngớ người. Sau đó y ngửa cằm lên, vẻ mặt ngơ ngác, đôi môi hơi hé ngậm lấy phần q*y đ.ầ.u, từ từ xuôi theo hình dáng nơi ấy mà nuốt vào. Kh.o.ái c.ả.m khi dùng miệng còn mãnh liệt gấp trăm lần so với thủ dâm bằng tay.
Vừa nóng, vừa ướt lại vừa chật, Chúc Kinh Nho phải cố sức lắm mới nuốt được một nửa. Lần này Bách Thanh Lâm thật sự có ý muốn bắt nạt Chúc Kinh Nho, muốn trừng phạt, muốn thấy y bật khóc.
Muốn y phải ghi lòng tạc dạ để về sau không gọi lung tung khi ở bên ngoài.
Chúc Kinh Nho sở hữu một thứ d.ục vọ.ng khổ dâm rất gợi “c.hị.c.h”. Y quyến rũ người khác nhưng sau cùng lại kêu la “không muốn” một cách giấu đầu hở đuôi, giống như lần trước mua s.e.x toy, mua rồi lại không dùng trước.
Mọi chuyện đều phải để Bách Thanh Lâm chủ động, hư hỏng vô cùng.
Trong lòng anh Bách ấn giấu những đợt sóng tình mãnh liệt, không ngừng kích thích não bộ, muốn quá đáng thêm chút nữa, muốn đâm vào thêm chút nữa. Biểu cảm trên mặt anh vẫn khó miêu tả như cũ, dường như đang bình thản, tập trung làm việc gì đó rất nghiêm túc, chỉ những đường gân xanh nổi lên làm lộ h.am mu.ốn.
Hình ảnh Chúc Kinh Nho li.ếm mút d.ư*.ng .v*t cùng đường cong lưng gồ lên in rõ trong mắt Bách Thanh Lâm. Càng nhìn, anh càng cảm nhận được các đầu mút thần kinh được nơi ẩm ướt bao bọc, nảy lên từng nhịp từng nhịp.
Kỹ thuật từ lạ lẫm đã dần trở nên thành thạo.
Từ chỉ biết giấu răng, dần dần điều chỉnh lực cho phù hợp, cố tình mút lúc nhẹ nhàng ngậm lấy, từ đầu khấc tới tinh hoàn, d.ư*.ng .v*t cương cứng đến mức mạch máu giật nảy loạn xạ vì tì.nh d.ục, hơi vểnh lên.
Tới thít chặt họng để nuốt lấy d.ư*.ng .v*t, tiếng mít mát ẩn hiện trong tiếng nước tắm.
Bách Thanh Lâm bị y mút tới mức da đầu tê dại, hổn hển vì sung sướng. Anh kiềm chế bản thân không được đẩy hông, nhưng máu vẫn cuộn trào. Không gì kích thích h.am mu.ốn ngược đãi bằng cảm giác được bao bọc bởi khoang miệng nóng ấm, anh muốn đâm chọc dữ dội hơn.
Chúc Kinh Nho bị hành động này khiến cho thật sự không nuốt nổi nữa. Y liên tục cầu xin, khóe mắt cũng đã nhòe lệ, thế nhưng cơ thể vẫn bị kích thích mà cương cứng.
Bách Thanh Lâm một lần nữa cúi đầu chiêm ngưỡng khung cảnh Chúc Kinh Nho nuốt lấy d.ư*.ng .v*t của mình. Anh vươn tay chạm lên nốt ruồi son ở đuôi mắt của Chúc Kinh Nho, sau đó thúc hông. Khoảnh khắc được ngậm đến tận gốc anh mới nhắm mắt lại như thể đã thỏa mãn.
Mắt Chúc Kinh Nho trợn to, chân mềm nhũn, sống lưng cũng tê dại, những tiếng thở nghẹn ngào đi kèm việc nuốt nước bọt không thể kiểm soát. Trong nháy mắt bị đâm vào rất sâu, y vô tình siết chặt, cố gắng mút mạnh lỗ sáo của Bách Thanh Lâm.
Bách Thanh Lâm không kiềm chế được nữa. Anh rên khẽ, sau đó một tay ấn sau gáy Chúc Kinh Nho, dáng vẻ ngập vẻ chiếm hữu. Gương mặt anh nhuốm màu tì.nh d.ục vô bờ bên. Anh đẩy hông, thúc mạnh vào trong, d.ư*.ng .v*t lập tức chạm tới nơi nóng và hẹp hơn.
Chúc Kinh Nho bị d.ư*.ng .v*t c.hị.c.h miệng, đâm sâu vào họng khiến y không thể nuốt nổi nữa, rất nhiều nước bọt tràn ra từ khóe miệng, chảy xuống cằm.
Cánh môi không thể khép lại, sưng tấy đỏ rực còn hơn hoa hồng. Khoang miệng và cổ họng ẩm ướt thịt chặt vẫn đang làm hài lòng d.ư*.ng .v*t, không ngừng co rút, không ngừng kích thích lỗ sáo.
Bách Thanh Lâm có hơi đau lòng, nhưng dáng vẻ Chúc Kinh Nho ngậm mút d.ư*.ng .v*t đến mất hồn mất vía như này thật quá đỗi xinh đẹp. Thịt má phồng lên, đôi mắt hoa đào óng ánh nhòe nước, càng khiến người ta muốn bắt nạt hơn.
Càng đau lòng, càng muốn c.hị.c.h sâu hơn.
Khoảnh khắc chuẩn bị lên đỉnh, Bách Thanh Lâm đè chặt Chúc Kinh Nho có ý định vùng vãy với đôi mắt đã mất đi tiêu cự, để dòng t.*nh d.*ch dày bắn vào trong miệng Chúc Kinh Nho.
Trên khuôn mặt của Bách Thanh Lâm không còn nét cấm dục nào nữa, tay vuốt tóc vỗ về Chúc Kinh Nho, như đang khen ngợi trong im lặng rằng y ngậm giỏi lắm.
Chúc Kinh Nho cảm thấy miệng mình dường như bị kéo căng đến mức nứt nhẹ. Sự kích thích cùng kh.o.ái c.ả.m không tên ập tới, đầu óc y trắng xóa. Đến khi y tỉnh táo lại thì cả người đang run bần bật, miệng bị lấp kín, nước mắt trào ra theo phản ứng si.nh l.ý.
Lần đầu Chúc Kinh Nho bị đối xử như vậy, thút thít rồi dần bật khóc thành tiếng. Sau khi d.ư*.ng .v*t rút ra, y không kiềm chế được mà ho khan, t.*nh d.*ch trắng đục tràn ra từ khóe miệng sưng tấy, vừa kh.iêu g.ợi vừa d.âm đã.ng. Gương mặt ửng hồng cũng đôi mắt hoa đào lóng lánh kia cùng tôn nhau thêm.
Cảnh tượng này đẹp tới nao lòng.
Yết hầu của Bách Thanh Lâm chuyển động. Anh không thể kìm nén d.ục vọ.ng càng lúc càng cuồng dại, bế bổng người kia lên.
Chúc Kinh Nho còn chưa thật sự tỉnh táo hẳn, đôi con ngươi thẫn thờ. Y nằm úp trên bồn rửa tay, thấy rõ trong gương cặp mông đang vểnh lên của mình, Bách Thanh Lâm phía sau đang giữ vững eo y.
Gần như không có dạo đầu đã bị c.hị.c.h. Tư thế tiến vào từ phía sau có thể vào được sâu hơn. Bách Thanh Lâm thậm chí còn cảm thấy lỗ nhỏ không ngừng bóp lấy d.ư*.ng .v*t và cố tình hút lấy. Chẳng mấy chốc, phần hông của hai người đã dính chặt vào nhau, chẳng còn lấy một khe hở nào.
Ngay lập tức đã bị đâm lụt cán vào nơi sâu nhất, cả người Chúc Kinh Nho run rẩy, chân gần như không thể đứng vững, thế nhưng Bách Thanh Lâm lại dùng sức đỡ lấy.
Giây phút này Bách Thanh Lâm sung sướng đến mức không lời nào có thể diễn ta được. Chỉ thoáng liếc mắt là anh cũng có thể thấy được trọn vẹn tất cả trong gương. Khuôn mặt dính đầy nước mắt và t.*nh d.*ch của Chúc Kinh Nho, ánh mắt vô tình chạm nhau trong lơ đãng, d.ư*.ng .v*t được nơi ẩm ướt, chật chội bao bọc, giây phút đâm vào chẳng hề muốn rút ra, kh.o.ái c.ả.m còn mạnh liệt hơn vì đâm sâu vào họng,
Sau khi đón nhận những nhịp thúc nhanh hơn và mạnh hơn, Chúc Kinh Nho bị c.hị.c.h đến mức tay cũng run lẩy bẩy, không thẳng người được nữa, thẫn thờ cúi đầu, nằm úp sấp bên cạnh vòi nước. Tiếng thở hổn hền cũng tiếng cầu xin khẽ thật khẽ, còn xen lẫn tiếng khóc: “Đừng… chậm lại… anh Bách.”
Môi y vẫn còn vương t.*nh d.*ch, khi nói nuốt vào không ít.
Lần này Chúc Kinh Nho mới thật sự được xem phim GV do Bách Thanh Lâm và mình đóng chính. Dáng vẻ khi.êu g.ợi nhất khi làm tình được phơi bày hoàn toàn, từng luồng điện do kh.o.ái c.ả.m mang tới, y gần như có cảm giác xấu hổ.
Đúng lúc này, Bách Thanh Lâm đưa tay nắm lấy cổ Chúc Kinh Nho, ép y ngẩng lên. Anh dường như đã hiểu lý do vì sao Chúc Kinh Nho lại đột nhiên trở nên hưng phấn và nhạy cảm hơn. Anh kiềm chế thúc hông vào sâu, dùng chất giọng dịu dàng, nhẹ nhàng: “Kinh Nho, ngẩng lên.”
Chúc Kinh Nho buộc phải nghe lời. Dưới sự tác động của tâm lý căng thẳng và phấn khích, kh.o.ái c.ả.m mà cơ thể nhận được càng mãnh liệt hơn. Bụng dưới y mềm nhũn, vừa rên rỉ vừa ngước mắt lên.
“Nhìn vào gương.” Giọng Bách Thanh Lâm vang rõ bên tai: “Nhìn xem chúng ta đang làm gì.”
Lời vừa dứt, ánh mắt của Chúc Kinh Nho và Bách Thanh Lâm đã chạm nhau. Trong tích tắc ấy, y không chịu nổi nữa, nghẹn ngào thành tiếng. Người đàn ông gia tăng sức mạnh, đẩy hông vào lỗ, d.ư*.ng .v*t thúc vào nơi sâu nhất hết lần này tới lần khác.
Lý trí của Bách Thanh Lâm mách bảo anh rằng nên nhẹ nhàng chút, dịu dàng chút, thế nhưng cơ thể lại thành thật. h.am mu.ốn tì.nh d.ục do hội chứng khao khát da thịt mang lại ngày nào cũng tràn trề, muốn c.hị.c.h Chúc Kinh Nho, muốn ôm mãi, hôn mãi, vuốt ve mãi, muốn giữ người này trong lòng bất cứ lúc nào.
Anh thích được trông thấy Chúc Kinh Nho lộ ra biểu cảm chìm sâu trong d.ục vọ.ng, dâm dục vô cùng. D.ư*.ng .v*t hết lần này tới lần khác đâm vào nơi sâu nhất.
“A… Ưm a…” Chúc Kinh Nho nói không thành lời, eo mềm nhũn đến mức không nhắc lên nổi. Y rõ hơn ai hết cảm giác d.ư*.ng .v*t mặc sức đâm rút bên trong mình, q*y đ.ầ.u cọ xát vào tuyến tiền liệt nhạy cảm, cơn c.ực kh.oá.i ấp tới hết lần này tới lần khác. Không biết bị c.hị.c.h bao lâu, y không chịu nổi nữa, cơ thể bắt đầu co giật, đến mức các đầu ngón chân cũng co cụm lại vì chuột rút.
Giây phút đạt đỉnh, lỗ sau thít chặt lấy d.ư*.ng .v*t, chất dịch trong suốt tràn ra từ nơi kết nối chặt chẽ của hai người. Bách Thanh Lâm bị kích thích càng lúc càng hưng phấn, ngửa cổ ra sức giã nện, càng lúc càng thúc hông mạnh hơn.
Đâm vào rồi lại rút ra một cách dữ dội, giã Chúc Kinh Nho đến mức khi đạt đỉnh cũng không có cơ hội hít thở.
“Kinh Nho.”
“Gọi lại lần nữa…” Bách Thanh Lâm nói, d.ư*.ng .v*t vẫn cắm bên trong, được lỗ sau siết chặt vì lên đỉnh. Anh khó có thể giữ được lỗ sáo, cảm giác dường như ngay giây tiếp theo sẽ xả đạn thật là khó kìm nén.
Chúc Kinh Nho nào còn dám gọi hai chữ “anh rể” thành tiếng. Y bị c.hị.c.h tới bắn hai lần, cả trước và sau cùng đạt cao trào.
Mãi tới khi Bách Thanh Lâm bắn vào bên trong, miệng Chúc Kinh Nho đã hé mở trong im lặng, mắt hơi trợn trắng, tinh thần ở trạng thái căng thẳng và mơ màng cao độ. Kh.o.ái c.ả.m tì.nh d.ục mỗi lần đều đạt mức cực điểm, từng tấc cơ thể dường như đều bị Bách Thanh Lâm khống chế.
Y gần như đã ở bờ vực sụp đổ. Khoảnh khắc bắn vào bên trong khiến bụng dưới phình lên, cảm giác cuống lưỡi cũng không nhịn được mà run rẩy.
Trên mặt Chúc Kinh Nho còn vương không ít nước mặt và t.*nh d.*ch. Y đã gần như choáng váng đến mức thở không ra hơi.
Bách Thanh Lâm thúc mạnh thêm lần cuối, đâm sâu vài nhịp, Chúc Kinh Nho lại một lần nữa lên đỉnh, cơn kh.o.ái c.ả.m ùn ùn kéo đến lan khắp từng lỗ chân lông.
Các khớp ngón tay gắng sức bám víu lấy bồn rửa tay của y đã trắng bệch.
Khi d.ư*.ng .v*t rút ra khỏi cơ thể Chúc Kinh Nho, y còn chưa hoàn hồn. Đầu cúi, tóc ướt nhẹp, cố họng phát ra tiếng rên rỉ trong vô thức, bật khóc vừa đáng thương vừa yếu ớt.
T.*nh d.*ch trắng đục bị bắn bên trong từ từ tràn ra từ khe mông, nhỏ xuống lớp gạch lát.
.
Sau cùng, Bách Thanh Lâm dỗ dành hồi lâu, ôm y vào lòng rồi tắm rửa lại một lần nữa.
Cùng từ ngày đó trở đi, Chúc Kinh Nho thề sẽ không chơi bất kỳ trò nào liên quan tới bài giấy với Bách Thanh Lâm, cũng sẽ ngoan ngoãn không gọi lung tung trước mặt người ngoài nữa.
Đương nhiên, lúc làm tình gọi daddy là rất bình thường.
Chúc Kinh Nho từng gọi thử một lần, sau đó nằm trên giường hai ngày liền.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.