Sau khi yêu nhau, Đông Ngâm và Hoàng Sâm cùng nuôi một chú mèo Nga mắt xanh, thi thoảng sẽ mang tới quán cà phê làm linh vật. Động vật họ mèo khi tới môi trường mới khó tránh khỏi có phần cảnh giác. Mèo ta thường híp mắt, mặt không cảm xúc, vừa đung đưa đuôi vừa nhìn loài người với ánh mắt khinh khỉnh.
Thế nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Chúc Kinh Nho, nó đã kêu “meo meo” khác hẳn, tốc độ lật mặt nhanh đến mức khó có thể diễn tả.
Thậm chí tiếng kêu cũng trở nên ỏn ẻn hơn.
Thời gian nghỉ buổi trưa, trong quán cà phê không có ai. Chúc Kinh Nho như đang chọc trẻ nhỏ, làm ảo thuật phía sau lưng, từ bàn tay trống không biến ra một thanh súp thưởng, khiến mèo Nga ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Y ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, cúi đầu tập trung nựng mèo, chơi đùa rất vui vẻ. Ánh nắng hắt lên nửa bên mặt y, thật dịu dàng và bình yên.
Bách Thanh Lâm làm xong việc trong bếp thì cởi tạp dề, rửa sạch tay rồi bước lại gần. Anh cúi người, muốn nhặt sợi lông mèo dính trên tóc Chúc Kinh Nho, thế nhưng lại bị con mèo Nga cảnh cáo. Giây phút nó duỗi móng vuốt ra, Chúc Kinh Nho lập tức tóm lại.
“Cào ai đấy?”
Mèo Nga làm bộ ngoan ngoãn, cũng không thị uy với Bách Thanh Lâm nữa, an phận nằm trong vòng tay của Chúc Kinh Nho.
Trông thấy cảnh này, trong lòng Bách Thanh Lâm không hiểu sao có chút dao động. Anh cũng không cần phải so đo với một con mèo, im lặng vài phút rồi vươn tay thản nhiên vuốt ve phần thịt nối liền giữa cằm và cổ của Chúc Kinh Nho.
Chúc Kinh Nho nói với giọng biếng nhác: “Nhột.”
Bách Thanh Lâm “Ừ” một tiếng, đổi sang chỗ khác rồi tiếp tục sờ. Anh nắm lấy bàn tay còn lại của Chúc Kinh Nho, vuốt ve từ hổ khẩu tới cổ tay, vuốt ve một cách rất chăm chú.
Chúc Kinh Nho nhân cơ hội nhéo nhẹ lòng bàn tay của Bách Thanh Lâm, nói khẽ: “Nó ngoan thật.”
“Lát Đông Ngâm sẽ tan ca.” Bách Thanh Lâm vòng vo tỏ ý lát con mèo sẽ rời đi.
Chúc Kinh Nho nghiêng đầu không nói gì, nhìn chằm chằm thẳng vào mắt Bách Thanh Lâm.
Bách Thanh Lâm dứt khoát giơ tay tháo kính xuống. Anh cúi đầu, thơm nhẹ lên trán y: “Mèo cũng thích em.”
“Vậy ai thích em nhất nhỉ?” Chúc Kinh Nho cười hỏi.
Bách Thanh Lâm không trả lời, cúi đầu nhìn Chúc Kinh Nho, nét mặt không nói cũng đủ rõ.
Hình ảnh ai đang phản chiếu trong mắt thì chính là người ấy.
.
Tới đêm, trang Khoảnh khắc thường xuyên được Chúc Kinh Nho cập nhật xuất hiện thêm một tấm hình với bối cảnh là quán cà phê, ánh nắng chan hòa, bố cục ảnh rất đẹp.
Một chú mèo Nga mắt xanh miễn cưỡng nằm trên vai Bách Thanh Lâm. Người đàn ông đeo kính nhíu mày, trông rất hờ hững, nhưng thực ra một bên tay đang đỡ, sợ làm rơi mèo.
Nhạc Xuyên đã về lại Tô Châu sau khi lướt thấy bài đăng này trên trang Khoảnh Khắc thì chẹp miệng mấy cái, càng xem càng cảm thấy như bị nhồi cơm chó từ xa.
Lướt tiếp trang Khoảnh khắc của Chúc Kinh Nho, mười bài thì đến bốn bài là Bách Thanh Lâm.
Ảnh bóng lưng khi câu cá; góc nghiêng cùng vẻ mặt chăm chú khi pha cà phê; thậm chí còn có tấm ảnh chụp hỏng khi hai người leo núi vào đêm khuya, sương mù mờ mịt, Chúc Kinh Nho nắm tay Bách Thanh Lâm chạy.
Nhạc Xuyên lại nhấn mở trang Khoảnh khắc mà trước giờ Bách Thanh Lâm chẳng hề động tới.
Hay lắm, có ảnh rồi, hẳn là do Chúc Kinh Nho chụp. Vòng hoa được bện từ hoa hồng, rượu sâm panh, hai chiếc nhẫn bạc, thông tin được truyền tải là rất nhiều.
Nhắm mắt vài giây, thử ngẫm lại, đã nhớ lại hết rồi.
“Tránh xa cậu ấy ra.” Nhạc Xuyên ép giọng thử bắt chước một lượt. Bắt chước thôi còn chưa đủ đã nghiền, hắn còn muốn gửi tin nhắn thoại cho Bách Thanh Lâm, nào ngờ phát hiện tên già này vẫn chưa bỏ chặn mình. Hắn chửi thề một tiếng, sau đó lập tức quyết định nhắn tin cho Chúc Kinh Nho để mách lẻo.
[ Lão Bách vẫn đang chặn anh. Quan ngài thanh liêm, ngài nhất định phải làm chủ cho tôi. ]
Chúc Kinh Nho lập tức trả lời: [ ? ]
[ Lúc ấy anh chỉ nói đùa, kêu là trúng tiếng sét ái tình với em, thế mà tối đấy cậu ta đã bất bình thường rồi. ]
[ Còn kêu tránh xa em. ]
[ Nhỏ nhen, chưa có gì mà trước đó đã đề phòng anh rồi. ]
Nhạc Xuyên nhắn một đống nhưng thấy Chúc Kinh Nho vẫn chưa trả lời. Anh ta do dự một lúc, lại nhìn dấu hỏi chấm kia, càng nhìn càng thấy thấp thỏm.
Chúc Kinh Nho rất hiếm khi trả lời tin nhắn mà không có chữ nào.
Ba giây sau, Chúc Kinh Nho gửi tới một tin nhắn thoại qua WeChat, Nhạc Xuyên nhấn mở nghe thử.
Là giọng Bách Thanh Lâm: “Đã biết.”
.
Bên phía thành phố Nam Hải, Chúc Kinh Nho đang tắm. Bách Thanh Lâm sau khi trả lời tin nhắn thì ra mở cửa, ký nhận một gói hàng giao hỏa tốc.
Vài phút sau, Chúc Kinh Nho vừa dùng khăn khô lau tóc vừa đi ra, chưa đi được mấy bước đã bị Bách Thanh Lâm ôm vào lòng, rõ ràng chẳng thể rời xa dù chỉ một giây.
Chúc Kinh Nho chủ động hôn lên mặt Bách Thanh Lâm mấy cái, người đàn ông kia mới chịu buông tay.
“Mẹ em gửi tới, anh Bách bóc ra giúp em, em sấy tóc trước đã.”
“Ừm.” Bách Thanh Lâm ngồi ở sofa, mắt tối sầm, nhìn đi nhìn lại sợi dây đỏ đeo eo mới, phía trên có treo một mảnh khấu bình an[1] bằng ngọc nho nhỏ.
Chúc Kinh Nho vừa sấy tóc xong, thân trên cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần đùi ở nhà thùng thình, vừa rộng rãi vừa thoải mái. Y ngồi vào giữa hai chân Bách Thanh Lâm theo thói quen. Chẳng lâu sau, mẹ y gọi điện tới.
“Đấy là đồ để chơi à? Sợi dây bình an dày như thế bảo kéo đứt là đứt luôn. Mệt mẹ lại phải mua cho con sợi mới rồi lên núi khai quang lần nữa.”
Chúc Kinh Nho ra vẻ ngoan ngoan nghe quý bà Vương dạy dỗ, gánh tội danh tày đình hộ ai kia. Y quay lại, trừng mắt với Bách Thanh Lâm.
Bách Thanh Lâm thờ ơ nhìn xuống, bụng ngón tay vuốt ve hõm eo của Chúc Kinh Nho. Anh không kiềm chế được, đặt vài nụ hôn lên vị trí nhạy cảm sau gáy của Chúc Kinh Nho.
Chúc Kinh Nho hít mạnh một hơi, cố giữ giọng không bị run, tiếp tục nói chuyện với quý bà Vương: “Lần này con nhất định sẽ đeo mà, không nghịch nữa. Mẹ yên tâm.”
“Mẹ mà yên tâm được với con thì con đã chẳng phải thằng nhãi hư đốn mẹ đẻ ra.”
“Con ấy, ít nhiều gì cũng nên cố mà học tập Thanh Lâm. Người ta có vợ luôn rồi, tính tình cũng tốt. Mẹ vừa nghe là biết nó là một đứa chín chắn, không quậy phá suốt ngày như con, hơn ba chục tuổi mà chẳng thấy trưởng thành chút nào. Giờ mẹ cũng lười giục con, chỉ mong con khỏe mạnh, bình an…”
“Mẹ, anh ấy nói với mẹ lúc nào thế.” Chúc Kinh Nho bật cười thành tiếng: “Có vợ luôn rồi? Sao con không biết.”
Bách Thanh Lâm nghe thấy vậy thì quay đầu nhìn sang chỗ khác, biểu cảm hiện vẻ mất tự nhiên hiếm thấy.
Chúc Kinh Nho hỏi thăm thêm vài câu về tình hình sức khỏe của quý bà Vương cũng như bố y, sau khi cúp máy thì nghiêng đầu nhìn Bách Thanh Lâm. Nốt ruồi son nơi đuôi mắt cùng khuôn mặt hồng nhuận sau khi tắm xong trông thật quyến rũ, mang theo thứ ám hiệu vừa hư hỏng lại có chút muốn nói lại thôi.
Bách Thanh Lâm vươn tay nhéo eo Chúc Kinh Nho không quá mạnh nhưng cũng chẳng hề nhẹ: “Em biết mà.”
Chúc Kinh Nho lập tức xin tha, không tiếp tục nhắc tới chuyện này nữa. Lúc y định đeo dây đỏ vào thì lại bị Bách Thanh Lâm ngăn lại.
Bách Thanh Lâm siết chặt sợi dây đỏ ấy trong lòng bàn tay rồi bế thốc Chúc Kinh Nho lên, đi thẳng về phía phòng ngủ. Giọng anh chậm rãi và đều đều, dường như không khác gì lúc bình thường: “Mai hẵng đeo.”
Thế nhưng nhịp tim anh đã dần tăng tốc, thậm chí d.ư*n.g v.*t dưới háng đã chọc vào mông y. Chúc Kinh Nho cảm nhận được hết thảy cũng có chút phấn khích, vì không thể xác định, hoàn toàn không rõ người ngoài lạnh trong nóng như Bách Thanh Lâm muốn chơi như nào.
Chỉ đoán thôi cũng đủ kích thích.
Chúc Kinh Nho lập tức hôn lên trán Bách Thanh Lâm, háo hức trêu chọc: “Nhẹ chút nhé. Nếu chơi chết người là anh Bách không còn vợ nữa đâu.”
Bách Thanh Lâm đóng cửa phòng ngủ, kéo kín rèm rồi cởi quần áo.
.
Phòng ngủ trở nên tối om, sau khi làm quen mới có thể thấy thấp thoáng người kia đang làm gì.
Chúc Kinh Nho nằm trên giường ngửa đầu thở dốc, lồng ngực phập phồng, đùi muốn khép chặt theo phản xạ.
Lớp chai mỏng khiến sự đụng chạm trở nên thô ráp. Tay Bách Thanh Lâm xuôi theo ống quần rộng thùng thình, từ từ luồn sâu vào trong, vuốt ve mép đùi trong rồi chạm tới khe mông.
Vị trí nhạy cảm nhất trên người Chúc Kinh Nho là đ.ầu ng.ực, bên trong đùi và sau lưng. Chỉ cần vuốt ve một lúc là sẽ cương, huống chi là hôn.
Bách Thanh Lâm thì chỗ nào cũng thích. Anh đã đặt môi lên toàn bộ cơ thể Chúc Kinh Nho, từ trên xuống dưới. Mỗi một lần hôn chỉ có thể làm dịu một lần sự thèm khát, h.am mu.ốn tăng vọt sau đó càng khó kìm nén hơn.
D.ục v.ọng tưởng như một hố đen không thể lấp đầy, không biết chán hay dừng lại.
Bách Thanh Lâm thậm chí còn cảm thấy tiếng hít thở của Chúc Kinh Nho như liều thuốc kích dục, không ngừng quyến rũ anh hãy làm đi, một viên rồi lại một viên, dường như đang nhét vào miệng anh thông qua thính giác.
Sau khi nuốt xuống thì như một mồi lửa thiêu cháy toàn bộ cơ thể, khiến Bách Thanh Lâm mất kiểm soát, lý trí lung lay, nóng bừng như trong cơn say.
Chỉ cần Chúc Kinh Nho gọi một tiếng là sẽ càng hưng phấn.
Chúc Kinh Nho nheo mắt mơ màng, môi đã bị ăn tới mức sưng nhẹ. Bách Thanh Lâm thích hôn sâu, sự chiếm đoạt ướt át và dính dớp, không buông tha cho bất kỳ ngóc ngách nào. Anh không ngừng cắn mút, l.iếm xong lại chà sát bờ môi.
Không khí trong phòng nóng hừng hực, chỉ có tiếng hít thở cùng tiếng hổn hển hai người phát ra. Đầu lưỡi quấn quít không rời, trao nhau nước bọt, họ hôn tới mê mẩn.
Hôn tới lúc Chúc Kinh Nho ưỡn hông muốn bắn, Bách Thanh Lâm đột nhiên dùng sợi dây đỏ kia cột d.ư*n.g v.*t đang dựng đứng của Chúc Kinh Nho lại một cách xấu xa. Chẳng biết từ lúc nào, anh đã âm thầm tụt bỏ quần Chúc Kinh Nho, để mảnh vải treo vắt vẻo phía cuối giường.
Bách Thanh Lâm vừa thắt nút ở phần đỉnh vừa đẩy sâu nụ hôn, sống mũi cao vút khẽ cọ lên má Chúc Kinh Nho.
Đôi mắt hoa đào ửng đỏ của Chúc Kinh Nho không kìm được mà rươm rướm. Y muốn ngăn cản, gập eo như cầu xin, tiếng cầu xin thoát ra từ kẽ môi: “Ôi… A…”
Bách Thanh Lâm không hài lòng với việc y mất tập trung, nút mạnh lưỡi y, không ngừng l.iếm vào trong.
Cảm giác trướng đau và tê dại tựa như luồng điện kích thích não bộ của Chúc Kinh Nho. Môi y đã hoàn toàn khuất phục, để mặc Bách Thanh Lâm chơi đùa. Anh quấn lấy lưỡi y, mút mát một cách tùy hứng. Hơi nóng và h.am mu.ốn cùng thấm dần vào máu thịt.
Sự trao đổi nhiệt độ cơ thể bỏng rẫy, những cái ôm không thể tách rời, tất cả những điều ấy đều giúp xoa dịu chứng khao khát da thịt của Bách Thanh Lâm. Anh ghìm chặt vòng eo đang run rẩy của Chúc Kinh Nho, hơi ngẩng đầu thở dốc, gọi y với chất giọng khàn đầy khao khát: “Kinh Nho.”
“… Hửm?” Chúc Kinh Nho chậm mất một nhịp mới trả lời. Lần nào cũng bị hôn tới thần trí rã rời, y há miệng thở dốc, cuống lưỡi tê rần như thể vẫn đang bị xâm chiếm, một ít nước bọt tràn ra từ khóe miệng.
“Ngồi lên sẽ cho em bắn.” Khi nói, âm cuối của Bách Thanh Lâm rất độc đáo. Chất giọng nôn nóng lẫn cùng khói thuốc khiến Chúc Kinh Nho không thể làm bộ như không nghe thấy.
Y dùng sức chống khuỷu tay tính trèo lên, nhưng chợt phát hiện người kia cũng đã ôm lấy y để giúp sức. Tư thế của hai người lập tức hoán đổi trên dưới.
Bách Thanh Lâm tựa lưng vào đầu giường, Chúc Kinh Nho ngồi trên bụng anh, hai chân mở rộng. D.ư*n.g v.*t bị cột dây đỏ dựng đứng, vừa khéo chạm vào vị trí khấu bình an, đầy nhục dục mà cũng rất giày vò.
Môi trường tối tăm càng kích thích mọi giác quan trên khắp cơ thể con người. Phía dưới của Chúc Kinh Nho bị khấu bình an cọ xát vào q*y đ.ầ.u, môi thì bị Bách Thanh Lâm chiếm đoạt. Anh vẫn đang quấn lấy lưỡi y, không ngừng phát ra tiếng nước dính dớp.
Chúc Kinh Nho yếu ớt cố gắng đẩy Bách Thanh Lâm, thế nhưng tách ra được vài centimet lại bị anh ép ấn trở lại, đầu lưỡi co lại cũng bị anh mạnh mẽ ngậm lấy rồi cắn mút.
Không thể hít thở được nữa, những kích thích mà nụ hôn mang tới truyền thẳng xuống bên dưới. Chúc Kinh Nho bắt buộc phải chống hai tay lên vai Bách Thanh Lâm, khuôn mặt mơ màng đỏ ửng, rên rỉ trong vô thức: “Dừng… anh Bách… Em muốn… bắn…”
“Kinh Nho, nhịn một chút.” Bách Thanh Lâm vươn tay vuốt ve gáy Chúc Kinh Nho như để an ủi, tiếp tục l.iếm cánh môi dưới đã sưng đỏ của y rồi l.iếm vào trong sâu hơn, dữ dội hơn.
Chỗ đó của Chúc Kinh Nho vốn đã nhạy cảm, lúc hôn lại không ngừng cọ sát, thậm chí còn chạm vào sau gáy. D.ục vọ.ng bên trong y không cách nào được giải phóng, đã gần lên đỉnh nhưng rồi lại đột ngột bị ép dừng lại.
Bắp đùi vì kiệt sức mà co giật và run rẩy, bất cẩn ngồi hẳn xuống.
Bách Thanh Lâm cũng bật tiếng rên rỉ. Trước lúc tắm đã làm một lần, dịch ruột bôi trơn cũng tiết ra.
Chúc Kinh Nho nhận ra tư thế hiện tại của mình như thể y đang rất nứng, chủ động cầu xin người đàn ông kia hãy c.hịc.h mình. Vành tai y ửng đỏ, môi khẽ hé, vì mãi không được bắn khiến đầu óc y gần như không còn có thể suy nghĩ điều gì.
Y chỉ biết tiếp tục ngồi xuống.
Vẫn không đeo bao cao su như bao lần, Chúc Kinh Nho biết rõ hình dáng từng đường gân, thậm chí là mạch máu trên d.ư*n.g v.*t của Bách Thanh Lâm. Trước khi y kịp phản ứng, Bách Thanh Lâm đã lại ấn gáy y để hôn. Chuyển động tạo va chạm, khấu bình an treo trên đầu khấc miết mạnh qua lỗ sáo.
“…. Á á… Căng quá…” Chúc Kinh Nho đẩy Bách Thanh Lâm ra để ngửa đầu thở dốc. Bên dưới chỉ phần q*y đ.ầ.u tiến vào nhưng lần đầu làm ở tư thế này, cảm giác căng đầy trước đây chưa từng có.
Bách Thanh Lâm cố tình di chuyển hông, d.ư*n.g v.*t thô dài đâm vào trong lỗ nhỏ ướt át và ấm nóng từng tấc từng tấc một. Anh được Chúc Kinh Nho kẹp lấy mà đê mê, suýt nữa cũng đã vì sự kích thích của tư thế vượt trội này mà bắn ra, nhưng rồi vẫn kìm lại được.
Vách thịt mềm mại bên trong lỗ nhỏ bao quanh d.ư*n.g v.*t, ngay cả phần gốc cũng được đút vào.
“Nghe lời, di chuyển chút nào.” Bách Thanh Lâm đưa tay tách mở hai cánh mông của Chúc Kinh Nho, cố ý để y ngồi sâu hơn, dường như muốn toàn bộ lỗ nhỏ đều bao bọc lấy d.ư*n.g v.*t không rời.
Cảm giác c.ực kh.oá.i că.ng trư.ớng và nghẹt thở bị thao túng hết lần này đến lần khác, Chúc Kinh Nho siết chặt d.ư*n.g v.*t trong vô thức, nuốt lấy nơi ấy rồi nhấp nhô lên xuống. Mảnh ngọc Quan Âm trước ngực cũng nhấp nhô theo. Y nhấc mông rồi lại ngồi mạnh xuống, biên độ tăng dần. Y chỉ biết bản thân muốn bắn, muốn đạt đỉnh, muốn xuất tinh, nhưng Bách Thanh Lâm lại không cho phép.
Mỗi lần Chúc Kinh Nho di chuyển lên xuống, nuốt lấy d.ư*n.g v.*t, bờ mông sẽ đập lên phần háng săn chắc của Bách Thanh Lâm, phát ra những tiếng “phạch phạch” đầy d.âm đ.ãng.
Gân xanh gồ lên trên cánh tay ấn sau gáy Chúc Kinh Nho của Bách Thanh Lâm. Anh gần như chẳng cần tốn sức, Chúc Kinh Nho đã làm rất tốt, có thể đâm tới tuyến tiền liệt của y, vào sâu tới tận cùng, ngay cả khi đâm vào từ phía sau cũng hiếm khi chạm được tới nơi sâu như vậy.
Anh bị kích thích, thậm chí còn cố tình vươn bàn tay còn lại ra, chạm vào phía trước của Chúc Kinh Nho, không ngừng lượn vòng, để mặc cho khấu bình an kia chặn lại, không cho Chúc Kinh Nho dễ dàng bắn ra.
Chúc Kinh Nho bị đụ tới bật khóc, đầu óc trống rỗng. Ở nửa thân trên trần trụi, đ.ầu ng.ực y hơi sưng, khẽ run rẩy trong không khí rồi đung đưa theo nhịp di chuyển lên xuống.
Trong mắt Bách Thanh Lâm, Chúc Kinh Nho với khuôn mặt đỏ bừng, nức nở rồi bật khóc, đang cưỡi trên người mình, d.ư*n.g v.*t cũng bị sợi dây đỏ quấn quanh khiến cho bất lực. Kh.oái c.ảm xác thịt cũng như đến từ thị giác thật sự khiến người ta phát điên. Càng nhìn, anh càng không giấu được sự hưng phấn và h.am mu.ốn. Anh không ngừng thúc eo phối hợp, dường như muốn đâm vào sâu thêm.
Chúc Kinh Nho bị c.h.ịc.h tới mức ánh mắt rã rời, cánh tay run lẩy bẩy, yếu ớt ôm lấy cổ Bách Thanh Lâm xin anh hãy tháo dây.
Thế nhưng, càng dựa gần người đàn ông, d.ư*n.g v.*t thô to kia ngược lại càng thuận lợi tiến vào hơn.
Tiếng nghẹn ngào thoát ra từ cổ họng Chúc Kinh Nho, khi bật thành tiếng thậm chí còn mang theo chút nức nở, kích thích Bách Thanh Lâm tiếp tục đâm chọc, hết lần này tới lần khác đâm vào nơi sâu nhất. Anh càng lúc càng dữ dội hơn, vào ra liên tục, đâm chọc không ngừng. Cảm giác bị đâm xuyên và cảm giác căng đầy xộc thẳng lên đỉnh đầu Chúc Kinh Nho.
Cả người Chúc Kinh Nho co giật, không nhịn được mà giãy giụa muốn chạy trốn, tự mình cởi bỏ sợi dây, nhưng rồi vẫn bị giam chặt.
Đâm sâu mạnh mẽ thêm vài lần, đến khi cơn c.ực kh.o.ái tích lũy dần không còn cách nào có thể ngăn cản, Bách Thanh Lâm mới tháo sợi dây đỏ buộc lấy d.ư*n.g v.*t y.
Chúc Kinh Nho vừa hổn hển vừa gào khóc. Y chịu không nổi nữa, kiệt sức đổ rạp vào lòng Bách Thanh Lâm, t*.nh d*.ch phía trước không ngừng bắn ra như mất kiểm soát.
Bách Thanh Lâm hôn nhẹ lên khóe mắt ửng hồng của y.
Sự an ủi dịu dàng hoàn toàn trái ngược với sự đâm chọc vừa hung tợn vừa mạnh mẽ. Cảm giác tê dại từ trong ra ngoài khiến ánh mắt Chúc Kinh Nho trở nên rã rời. Y bò tới cuối giường, muốn xuống khỏi người Bách Thanh Lâm nhưng rồi lại bị bàn tay to lớn kéo ngược trở lại.
Cảm giác tê rần một lần nữa nuốt chửng toàn bộ cơ thể. Chúc Kinh Nho đã không còn khả năng suy nghĩ gì nữa, mông tiếp tục gắn lấy bụng dưới của Bách Thanh Lâm, chào đón một đợt cự.c kh.oái mãnh liệt hơn.
Đêm vẫn còn rất dài.
Khi trời hửng sáng, Bách Thanh Lâm rửa sạch sợi dây đỏ đeo eo rồi sấy khô, tự tay đeo lên eo Chúc Kinh Nho.
.
Nhân viên pha chế mới của quán bar rất đam mê các cung hoàng đạo. Trong góc quán, cô trò chuyện rôm rả với khách đi ngang, tiếng nói chuyện lan dần giữa những âm thanh ồn ào.
“Trong mười hai cung hoàng đạo, Bọ Cạp sở hữu h.am mu.ốn chiếm giữ biến thái nhất. Logic cơ bản của cung này là: Bạn chỉ có thể là của tôi.”
“Hơn nữa khi trên giường h.am mu.ốn t.ình d.ục còn mãnh liệt hơn. Một khi đụng trúng cung Bạch Dương thì ba ngày không xuống nổi giường.”
Bách Thanh Lâm tới đón người nào đó tan ca vốn không hiểu về cung hoàng đạo, Chúc Kinh Nho ngược lại lắng nghe rất chăm chú, thấm thía đạo lý ẩn bên trong.
Họ nắm tay đi bộ về nhà trong màn đêm mịt mờ.
Lúc đi ngang qua cột đèn giao thông, cây huyền linh Luân Đôn kia bị gió thổi rì rào, lá cây đung đưa xào xạc.
Dưới những bóng cây lốm đốm, Chúc Kinh Nho vừa ngẩng lên thì bắt gặp vành tai đỏ bừng của Bách Thanh Lâm.
Vẫn giống như lần đầu hai người nắm tay – trong lòng xốn xang.
[1] Khấu bình an:
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.