Sau khi yêu nhau, Đông Ngâm và Hoàng Sâm cùng nuôi một chú mèo Nga mắt xanh, thi thoảng sẽ mang tới quán cà phê làm linh vật. Động vật họ mèo khi tới môi trường mới khó tránh khỏi có phần cảnh giác. Mèo ta thường híp mắt, mặt không cảm xúc, vừa đung đưa đuôi vừa nhìn loài người với ánh mắt khinh khỉnh.
Thế nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Chúc Kinh Nho, nó đã kêu “meo meo” khác hẳn, tốc độ lật mặt nhanh đến mức khó có thể diễn tả.
Thậm chí tiếng kêu cũng trở nên ỏn ẻn hơn.
Thời gian nghỉ buổi trưa, trong quán cà phê không có ai. Chúc Kinh Nho như đang chọc trẻ nhỏ, làm ảo thuật phía sau lưng, từ bàn tay trống không biến ra một thanh súp thưởng, khiến mèo Nga ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Y ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, cúi đầu tập trung nựng mèo, chơi đùa rất vui vẻ. Ánh nắng hắt lên nửa bên mặt y, thật dịu dàng và bình yên.
Bách Thanh Lâm làm xong việc trong bếp thì cởi tạp dề, rửa sạch tay rồi bước lại gần. Anh cúi người, muốn nhặt sợi lông mèo dính trên tóc Chúc Kinh Nho, thế nhưng lại bị con mèo Nga cảnh cáo. Giây phút nó duỗi móng vuốt ra, Chúc Kinh Nho lập tức tóm lại.
“Cào ai đấy?”
Mèo Nga làm bộ ngoan ngoãn, cũng không thị uy với Bách Thanh Lâm nữa, an phận nằm trong vòng tay của Chúc Kinh Nho.
Trông thấy cảnh này, trong lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vodka-va-mandheling-vu-dao-sao/2730038/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.