🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chiều cuối tuần, ráng mây nhuộm đỏ nửa bầu trời. Sau khi dùng bữa tại nhà hàng của khu nghỉ dưỡng trên đỉnh núi, cả đám ai nấy cũng ngà ngà say, lười nhúc nhích.

Khu nghỉ dưỡng này có bãi cỏ rộng thênh thang thuận tiện cho việc cắm trại, có dựng lều và treo đầy dây đèn hình ngôi sao, giữa trung tâm còn đặt một chiếc máy chiếu lớn.

Trời chưa tối hẳn, từ trên cao có thể trông thấy toàn bộ thành phố Nam Hải. Phố lớn ngõ nhỏ nơi nơi treo đầy đèn lồng đỏ, dòng người chen chúc vô cùng nhộn nhịp.

Viên Dã đang đọ tửu lượng với Rick. Trong lúc ly qua chén lại, Thanh Sơn đá mạnh Viên Dã một cái dưới gầm bàn, liên lụy Đường Trầm đang nằm bò bên cạnh cũng bị đá. Hắn ngẩng lên, ánh mắt mơ màng, trong thoáng chốc không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc: “Sao vậy? Động đất à?”

Thanh Sơn lẳng lặng đứng dậy pha nước mật ong.

Đường Trầm cũng vội vàng đứng lên theo, đầu óc có đang chao đảo thì miệng cũng không quên huyên thuyên: “Chị dâu đừng làm, để em, để em…”

Bóng người đan xen, tiếng bước chân xen kẽ, Đông Ngâm và Hoàng Sâm đuổi theo chú mèo Nga đang muốn nhào về phía Chúc Kinh Nho, kêu lên: “Tóm được rồi, tóm được rồi!”

Mèo Nga tiếc nuối để lại dấu móng vuốt trên nền cỏ.

Anh chàng bartender mới kết hôn vừa chụp ảnh cho vợ mình xong thì nghe thấy tiếng mèo kêu, bèn cười lớn ha ha rồi hỏi: “Sau chúng ta cũng nuôi một con nhé?”

Cô thợ làm bánh đang chuẩn bị nướng đồ có chút đắn đo: “Nướng cánh gà hay nướng mực trước đây?”

Lý  Văn Tuyết ăn xong tiramisu thì ngửa cổ tu bia: “Nướng chung đi, trẻ con mới lựa chọn.”

.

Trời xẩm tối, ánh sáng từ đèn sao cùng máy chiếu hắt lên mặt từng người, Chúc Kinh Nho nhìn quanh một lượt, không kìm được bật cười. Y lướt qua đám bạn bè, đi xuyên qua đám đông ồn ào, sau cùng ngồi xuống bên cạnh Bách Thanh Lâm.

Bốn phía đều là tiếng cười đùa về những chuyện trên trời dưới biển. Vứt bỏ mọi phiền não, trong cuộc đời chẳng còn giây phút nào thư giãn hơn lúc này, ngay cả gió đêm cũng mang theo chút nhàn nhã.

Trên màn chiếu đang chiếu một bộ phim điện ảnh cũ, rất cổ điển, chỉ có Bách Thanh Lâm là xem không rời mắt, dường như đang rất tập trung.

Chúc Kinh Nho chống cằm, nhàn nhã quan sát lồng ngực phập phồng khi hít thở của Bách Thanh Lâm, tựa như một lần nữa tò mò đi tìm kho báu.

“Mũi đất số 7” kể về hai cuộc tình ở hai miền thời không khác nhau. Cuộc tình của sáu mươi năm trước kết thúc trong lặng lẽ, cuộc tình của sáu mươi năm sau được níu giữ nhờ lòng dũng cảm. Nhân vật nam chính, một người thì trốn chạy, một người không tiếp tục chạy trốn nữa.

Bộ phim điện ảnh đang chiếu cảnh người đàn ông ôm người yêu vào lòng và nói: “Ở lại, hoặc anh đi cùng em”.

Bên cạnh là tiếng thì thầm nói chuyện của Đông Ngâm, tiếng mèo kêu thấp thoáng, tiếng thủy tinh va vào nhau khi Viên Dã và Rick chạm ly, chỉ có bên Bách Thanh Lâm là yên tĩnh.

Chúc Kinh Nho cũng quay sang nhìn màn chiếu. Tiếng tim đập dễ dàng bị bắt được, y không kìm được hít sâu một hơi, vì tay Bách Thanh Lâm đang ngoắc hờ lấy đầu ngón y.

Sự đụng chạm rất khẽ, nhiệt độ cơ thể chốc chốc lại truyền qua.

Lúc y muốn vuốt ve, Bách Thanh Lâm đã thuận chiều men xuống, áp cả lòng bàn tay lại.

Đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay nóng rực của người đàn ông rồi cọ nhẹ hổ khẩu, sau khi quấn lấy nhau thì năm ngón tay khẽ mở.

Bách Thanh Lâm nắm chặt lấy tay Chúc Kinh Nho, nghiêng hẳn người sang một bên, trong mắt chỉ có y. Tóc mái bị gió thổi có chút rối bù nhưng anh không nói gì. Anh hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt Chúc Kinh Nho, nét mặt khó lời nào miêu tả, dường như muốn sưởi ấm cho y, hành động tràn ngập sự kìm nén.

Giống như đang hỏi trong im lặng vì sao tay y lại lạnh như vậy.

“Sờ vào viên đá.” Càng ngày Chúc Kinh Nho càng giỏi đọc hiểu biểu cảm của Bách Thanh Lâm. Nhíu mày chứng tỏ đang thấy bức bối và cảm thấy khó hiểu; cụp mắt là đang tập trung suy nghĩ chuyện gì đấy; không nhìn người ta có nghĩa đang phân tâm… Giờ không đeo kính lại càng rõ hơn, đôi mắt lộ ra hoàn toàn, chẳng thể giấu diếm những ý nghĩ sâu xa pha tạp trong ánh mắt.

Chúc Kinh Nho cựa quậy ngón tay, cảm giác rạo rực không thể giải thích ập tới. Không biết có phải vì không thuận tiện khi hôn nên bình thường trước khi họ làm tình và hôn nhau, Bách Thanh Lâm luôn tháo kính ra. Giờ đây thấy anh không đeo kính, chân y lập tức mềm nhũn như phản xạ có điều kiện.

Chiếc khuyên mới đeo trên vành tai khẽ đung đưa, cổ họng y nhuốm hơi rượu hơi khàn: “Em đang ngậm nè.”

Bách Thanh Lâm cúi đầu, tay còn lại nhéo cằm Chúc Kinh Nho, sau đó nâng lên, rõ ràng là muốn xem.

“Tan hết… chưa…” Chúc Kinh Nho hé miệng, giọng nói có chút líu ríu không rõ ràng. Giữa lưỡi lấp ló viên đá hình bông tuyết, trong suốt và đẹp đẽ, càng tôn thêm sự óng ánh nơi chiếc lưỡi hồng nhạt. Khi nói chuyện không cẩn thận làm tràn ra, y muốn ngậm miệng nhưng rồi lại bị Bách Thanh Lâm bóp nhẹ.

“Chưa tan.” Trước đó Bách Thanh Lâm bị mời rượu một lượt nên cũng đã uống không ít. Rượu ngâm hổ phách trộn lẫn cùng trầm hương mát lạnh, đầu óc bị hơi cồn kích thích, cơn say đã chèn ép phần lý trí nơi đầu mút dây thần kinh.

Vừa dứt lời, anh lập tức hôn y.

Hôn xong thì ổn định hơi thở hỗn loạn.

Bách Thanh Lâm ngẩn người trong chốc lát rồi lại như thể không kiềm chế nổi, cọ sống mũi vào má Chúc Kinh Nho, tiếp tục cúi đầu hôn y.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, hôn liền ba lần.

Quá nửa chỗ chất lỏng tràn ra chảy xuống tay Bách Thanh Lâm, hòa lẫn với nước bọt, hơi dính, lạnh.

.

Trời đã tối mịt, khu nghỉ dưỡng được Bách Thanh Lâm bao trọn, ngoài bạn bè được mời tới thì chỉ còn vài nhân viên bảo vệ và phục vụ ở căn villa cách đó xa xa.

Ở rìa bãi cỏ trồng từng hàng từng hàng cây xanh rậm rạp, không có đèn đường sáng trưng, chỉ treo vài chiếc đèn sao mờ mờ. Bên cạnh là cánh cửa gỗ đang hé mở, bên trong cánh cửa là vườn hoa trong nhà chưa hoàn thiện.

Vườn không nhà trống, xung quanh tối om.

Bách Thanh Lâm đè Chúc Kinh Nho lên cánh cửa gỗ, ôm hờ người y, một tay nâng mặt y, chân thì ép Chúc Kinh Nho phải dạng ra.

Chúc Kinh Nho thấy được mờ mờ nốt ruồi nhạt trên đường quai hàm của Bách Thanh Lâm khẽ chuyển động, mắt anh đen thăm thẳm với những bí mật ẩn sâu bên trong. Anh dường như đang suy nghĩ về một chuyện gì đó cực kỳ nghiêm túc.

Không biết bao giây trôi qua, hơi thở của Bách Thanh Lâm đã hoàn toàn trở nên rối loạn, giọng nói khàn khàn: “Muốn hôn em.”

Rõ ràng Chúc Kinh Nho chẳng uống là bao nhưng hiện tại dường như cũng say giống Bách Thanh Lâm. Viên đá trong miệng y đã tan hết, thế nhưng hơi mát lạnh vẫn còn đó. Y cố tình trêu chọc: “Không cho hôn…”

“Kinh Nho.” Bách Thanh Lâm nhẹ nhàng gọi tên y.

“Hửm?”

Bách Thanh Lâm nới lỏng bàn tay đang giữ mặt y, cúi đầu như đang khẽ ngửi mùi rồi vùi mặt vào bên cạnh tai Chúc Kinh Nho, sau đó lặp lại một lần nữa: “Muốn hôn em.”

Chúc Kinh Nho không khỏi run rẩy, y không chịu nổi sự trêu chọc này. Chuyện thân mật hơn thế cũng đã làm rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu y thấy một Bách Thanh Lâm như vậy: có phần sến súa, bám người, phản ứng hơi chậm.

Ngập tràn nét tương phản, rất dâm.

Như lúc mới biết yêu, lén lút hôn nhau trên gác mái, sợ bị người lớn phát hiện, vừa ướt át lại vừa kín đáo, kèm chút vụng dại nôn nóng trộm nếm thử trái cấm.

Mỗi nụ hôn đều như một lần chạm tới trái tim, đi sâu rồi lại tiến vào, tiếng thở hổn hển tràn ra sau khi bị chiếm đoạt là bản tình ca êm tai nhất.

Chúc Kinh Nho hơi ngửa đầu, cánh cửa gỗ sau lưng phát ra tiếng kẽo kẹt nho nhỏ. Bách Thanh Lâm ngậm lấy môi y, li.ếm kỹ càng khe môi ẩm ướt, ngay cả nước bọt dính nhớp cũng được li.ếm sạch.

Lưỡi anh khuấy đảo và mút mát tùy theo ý mình. Nụ hôn của Bách Thanh Lâm rất dữ dội, vừa li.ếm vừa cắn, không ngừng mút lấy đầu lưỡi y không chịu buông, có lúc còn chà sát bờ môi một cách xấu xa.

Đây chính là nhược điểm của việc đè nén chứng khao khát da thịt quá lâu. Anh chỉ muốn nuốt chửng người kia vào bụng, giống như loài thú hoang tham lam nhất.

Chúc Kinh Nho bị hôn tới mức cả người tê mê, chân mềm nhũn. Y muốn đẩy ra để hít thở nhưng rồi lại bị hôn lần nữa. Sự thiếu oxy trong thời gian ngắn mang tới cho con người ta một cảm giác ngây ngất đến mức da đầu tê dại, những tiếng rên khẽ tràn ra cũng bắt nguồn từ sự thoải mái.

Lông mi của Bách Thanh Lâm rất dài. Chúc Kinh Nho mất tập trung trong thoáng chốc rồi hốt hoảng mở to mắt.  Lưỡi anh càng lúc càng đẩy vào sâu, quấn lấy đầu lưỡi y một cách suồng sã. Anh dùng sức ngậm cắn từ trong ra ngoài như không biết thỏa mãn là gì. Khoang miệng ẩm ướt và mềm mại bị mút mát, chơi đùa, miệng họ chẳng lúc nào tách rời nhau quá ba giây.

Cằm Chúc Kinh Nho đau nhức, muốn giãy giụa nhưng rồi lại bị Bách Thanh Lâm vuốt đầu dụ dỗ. Ngón tay anh rất dài, mang một lớp chai mỏng, nhẹ nhàng luồn vào trong làn tóc, dịu dàng vỗ về.

Phần thịt sau gáy cũng bị nhéo, luồng điện xa lạ lập tức lan khắp cơ thể. Chúc Kinh Nho bị hôn đến mức bên dưới cương cứng, thậm chí có lúc còn muốn bắn ra.

Nước bọt tràn ra từ khóe miệng.

Tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ bật ra khỏi cuống họng.

Chẳng biết mất bao lâu Bách Thanh Lâm mới thả miệng y ra, cả người Chúc Kinh Nho run rẩy. Bách Thanh Lâm vươn tay, ngón tay chậm rãi vuốt ve má Chúc Kinh Nho, vuốt ve được một lúc rồi lại không kìm nổi, hôn y thêm một lần nữa.

Chúc Kinh Nho bị đè trên cửa gỗ hôn một cách mạnh bạo, Bách Thanh Lâm chẳng cho y bất kỳ cơ hội nào để giãy giụa. Đầu lưỡi Chúc Kinh Nho một lần nữa bị quấn lấy kéo ra. Người kia tiến sâu như muốn li.ếm vào tận họng, ngậm lấy môi dưới y rồi chậm rãi li.ếm mút, sau đó dùng răng nanh cọ lên đầu lưỡi y không buông.

Sự càn quét tùy hứng ngập tràn tính xâm lược, qua một lúc là tới những li.ếm mút rất đỗi hạ lưu, giống như thể sau khi li.ếm kem còn muốn phủ kem đầy khoang miệng, để từng nụ vị giác cũng được cảm nhận, tham lam đến cùng cực.

Chiếc thắt lưng da vừa cứng vừa lạnh cấn vào eo Chúc Kinh Nho, sau đó chẳng còn nữa. Trong vô thức, quần của y đã bị tụt xuống bắp chân, lỏng lẻo rơi xuống.

Nụ hôn vẫn đang tiếp tục. Khoang miệng nóng ẩm và chật hẹp bị lấp đầy, đầu lưỡi đã bắt đầu sưng đau nhưng không thể chạy trốn, tiếp tục để mặc cho người kia mút mát và chơi đùa, thi thoảng thì li.ếm vòm miệng trên, thi thoảng lại quấn lấy lưỡi y mút một cách xấu xa.

Cơn gió thổi qua phần đùi trần trụi, tựa như một nụ hôn có thể khiến người ta nổi da gà, da đầu tê rần.

Rất nhanh môi Chúc Kinh Nho đã không còn là của y nữa. Trông cơn mơ màng, y nghe thấy tiếng của người đàn ông đang gần trong gang tấc: “Chỗ này ướt rồi.”

Bách Thanh Lâm nắm lấy phần ngọn, chỉ tuốt đơn giản, đầu ngón tay chốc chốc lại cọ nhẹ lên nơi tiết ra chất lỏng. Chúc Kinh Nho kẹp chặt chân, cả người run rẩy ưỡn hông, chẳng bao lâu sau đã bắn trong tay Bách Thanh Lâm.

.

Dưới ánh đèn mờ mịt, bóng cây rậm rạp đung đưa chập chờn, Chúc Kinh Nho thậm chí còn nghe thấy có giọng nói quen thuộc, như đang vụng trộm ở nơi đây.

Cảm giác căng thẳng và kích thích nối nhau ập tới. Hàng mi của Chúc Kinh Nho không kiềm được mà run khẽ. Y túm chặt đến mức nhăn nhúm mảng áo phía sau lưng của Bách Thanh Lâm, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng lực.

Bách Thanh Lâm dường như không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt Chúc Kinh Nho lúc này. Anh cúi đầu, gần như áp sát mặt mình lại, quan sát trong khoảng cách gần tới không thể gần hơn. Rốt cuộc trong đôi con ngươi tĩnh lặng như mặt giếng ấy đang trào dâng bao ha.m mu.ốn đê tiện không thể để người khác biết, chỉ có bản thân anh biết.

Hơi thở nặng nề và nóng bỏng phả lên má Chúc Kinh Nho, khiến y có phản ứng, bên dưới đã lại ngóc đầu lên. Chất lỏng sau khi bắn ra trở thành chất bôi trơn, gộp chung với chất dịch tiết ra do phản ứng s.inh l.ý.

Ánh mắt Chúc Kinh Nho mơ màng, đột nhiên nghe thấy một tiếng “phập”. Từ ban đầu chỉ cắm vào từng chút từng chút, sau đó là tiến sâu lấp đầy lỗ nhỏ, thẳng đến khi lụt cán.

Phía sau bị đút tới đầy ắp, môi cũng bị chiếm đoạt đến mức run rẩy hé mở. Chúc Kinh Nho vừa bị c.h.ị.c.h vừa chìm trong nụ hôn ướt át, cả hai cái miệng trên dưới đều đang ngậm đồ, những tiếng rên khẽ nhẹ tới mức không thể nghe thấy.

Tiếng nước đầy ám muội cùng tiếng hai cơ thể đang va vào nhau, chỉ cần ai đó đi lại gần khu vực rừng cây rậm rạp là có thể thấy được thấp thoáng có người đang bị đè trên cửa gỗ để c.h.ị.c.h.

Một chân của Chúc Kinh Nho bị Bách Thanh Lâm nâng lên đến ngang eo. Anh đẩy hông, đâm chọc hết lần này tới lần khác, hưởng thụ cảm giác được bao bọc, được hút lấy. Nhịp đẩy lúc mạnh mẽ lúc chậm rãi hoàn toàn tùy theo tâm trạng cũng như sự biến thái đang được mặc sức giải tỏa. Từng đường gân xanh trên dư.*ng v.*t đều như đang được an ủi.

Sự xấu hổ và căng thẳng lan dần trong lòng Chúc Kinh Nho khiến lỗ sau càng lúc càng siết chặt. Y không kiềm được muốn kẹp chân lại nhưng rồi bị người đàn ông dùng sức tách ra.

Đầu khấc thọc mạnh vào trong, cứ rút ra rồi lại đâm vào, phát ra những tiếng nước dính dớp. Chúc Kinh Nho nghe thấy rõ ràng. Mặt y đỏ lựng, đón nhận những nụ hôn và những cú nhấp mạnh bạo, bị đụ tới mức tâm trí rối bời.

Kh.oái c.ảm dày đặc mà nửa thân dưới truyền lại giống như một luồng điện chạy qua từng tế bào trong cơ thể. Gió thổi qua cũng có thể gây phản ứng căng thẳng tới run rẩy, khiến y siết chặt phía sau, cùng theo đó là những nhịp thúc tựa bão táp mưa rền.

Thật không thể tưởng tượng nổi, đây là lần đầu họ làm tình ở một không gian mở xa lạ, chịu đựng khả năng có thể bị phát hiện bất kỳ lúc nào. Chỗ rượu Bách Thanh Lâm đã uống không đủ để khiến anh say đến mất trí như này.

Từ lâu đã muốn làm vậy rồi, phải không?

Chúc Kinh Nho không còn sức để hỏi câu hỏi này. Y căng thẳng, mà đồng thời cũng rất phấn khích. So với việc sợ bị phát hiện thì phần lớn thời gian y rất hưởng thụ, như thể đang làm tình trước mặt tất cả mọi người, chỉ cách một lớp kính mờ được tạo ra từ cây cối.

Bách Thanh Lâm cũng mất kiểm soát hơn hẳn lúc thường. Anh muốn hôn tiếp, nhưng rồi vì thoải mái nên chọn hôn lên má Chúc Kinh Nho thật chậm rãi và nhẹ nhàng. Anh cố tình nhấn thân dưới, thúc hông về trước.

Chúc Kinh Nho vừa tê vừa nhức đã gần đạt đỉnh. Mấy giây trước khi xuất tinh, y chìm sâu trong cảm giác đê mê dữ dội đến mức hủy diệt lý trí, nhưng rồi đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần.

Đường Trầm đang đi tìm Rick với khuôn mặt đỏ lựng tới tận cổ, mắt nửa nhắm nửa mở. Hàng cây đã che khuất bên trong, hắn loạng choạng trên bãi có: “Đâu rồi? Vừa thấy đây mà…”

“Rick…” Tiếng gọi càng lúc càng gần.

Trán Chúc Kinh Nho ướt mồ hôi, cắn tay Bách Thanh Lâm để kìm nén tiếng thở dốc. Cả người y run rẩy, đầu ngón chân thậm chí còn bị chuột rút. Y lập tức bắn ra, hai tay ôm chặt lấy cổ Bách Thanh Lâm trong vô thức, dư.*ng v.*t run rẩy xả tinh, nét mặt bối rối và hốt hoảng, đắm chìm trong d.ục v.ọng.

Bách Thanh Lâm cũng đang đè nén tiếng thở dốc của mình, tim đập thình thịch với tốc độ rất nhanh. Chuyện vượt giới hạn hơn thế cũng đã làm rồi, anh bèn ôm Chúc Kinh Nho đi vào trong cánh cửa gỗ rồi nhẹ nhàng khóa trái.

Một lượng lớn chất lỏng tràn ra như mất kiểm soát từ lỗ sau của Chúc Kinh Nho, chảy dọc theo đùi y xuống dưới, ướt nhoẹt và dính dớp.

Chúc Kinh Nho còn chưa kịp phản ứng thì đã lại phải đón nhận một nụ hôn dường như còn hưng phấn hơn. Bách Thanh Lâm bị kích thích không nhẹ, lưỡi điên cuồng quấy đảo, mút lấy đầu lưỡi Chúc Kinh Nho không buông, như muốn cướp sạch thứ chất lỏng đang tiết ra.

Dư.*ng v.*t anh lại cương cứng, tiến vào trong lỗ nhỏ đã được chất lỏng bôi trơn đến không thể trơn hơn rồi mặc sức đánh chiếm không ngừng vào nơi sâu nhất.

Phần q*y đ.ầ.u căng to đâm vào, đè mạnh lên tuyến tiền liệt. Cảm giác nghẹt thở quen thuộc mà lạ lẫm xộc thẳng lên đầu Chúc Kinh Nho. Y bị c.h.ị.c.h tới không thể khép miệng, cũng chẳng cách nào kẹp chặt chân lại, chỉ có thể rên rỉ giữa những nụ hôn.

Nước bọt kéo thành sợi chỉ bạc đầy ám muội. Họ dường như không bao giờ có thể tách rời khỏi nhau.

Có vẻ như Đường Trầm đã đi ra xa, không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, trong vườn hoa trống rỗng chưa hoàn thiện chỉ còn lại hai người bọn họ.

“A… Ưm…” Chúc Kinh Nho cuối cùng đã có thể rên thành tiếng, cảm nhận sự kích thích khi người kia b.ắn t.inh vào trong mang tới. Y đón nhận từng đợt t*.nh d*.ch đi sâu vào bên trong, bụng dường như cũng bị làm tới phình ra. Y bị c.h.ị.c.h tới mức ngửa đầu bật khóc thành tiếng rồi lại nghẹn ngào nức nở, sợ có người khác xuất hiện.

Bách Thanh Lâm xấu xa vô cùng, dụ.c vọ.ng quá đỗi mãnh liệt. Anh chẳng chút nể tình, vẫn tiếp tục đẩy hông và đâm chọc. Mỗi nhịp c.h.ị.c.h đều rút ra toàn bộ rồi lại đâm vào, dư.*ng v.*t cọ sát với vách thịt mềm mại bên trong, sau khi rút ra thì bụng dưới va vào mông.

Đến khi hai cục thịt mềm đều biến dạng mới thỏa mãn.

Sau lần thứ ba Bách Thanh Lâm bắn vào bên trong, Chúc Kinh Nho đã bị đụ tới mức đầu óc mơ màng. Môi trường căng thẳng khiến cuộc ân ái càng thêm sung sướng, không chỉ thể xác mà ngay cả linh hồn cũng như đang run rẩy.

Bách Thanh Lâm ôm chặt y, dùng giấy lau sạch từng chút trên đùi.

Chúc Kinh Nho được những nụ hôn dịu dàng giúp ổn định lại nhịp thở. Khóe mắt y còn vương ánh nước, lí trí đã dần quay lại nhưng cơ thể vẫn đang run rẩy.

Trong cơn mơ màng, y nhớ lại lúc hôn môi, là vị kẹo bạc hà cùng rượu ngâm hổ phách.

Trong ánh sáng mờ mịt, Bách Thanh Lâm nắm lấy tay Chúc Kinh Nho, cọ nhẹ lên má mình như lưu luyến, chậm rãi cảm nhận nhiệt độ. Anh nhắm mắt: “Không lạnh nữa rồi.”

.

Tối đó ở khu nghỉ dưỡng, Chúc Kinh Nho ngủ trong vòng tay Bách Thanh Lâm, có ánh trăng lọt qua khe cửa sổ, rọi lên bàn tay đang đan lấy nhau của họ, những ngôi sao trên nhẫn bạc phản chiếu lại ánh sáng.

Bách Thanh Lâm đã nằm mơ.

Trong mơ là lần đầu tiên Chúc Kinh Nho và anh nắm tay nhau trong mưa, hôn nhau trong góc tối của công viên, sau đó anh tiễn Chúc Kinh Nho về nhà.

Trong cửa, ngoài cửa là hai thế giới, nếu lúc đó anh không quay người rời đi.

“Để anh suy nghĩ nên như thế nào với em mới phải…” Lời không nên nói ra mà nên giữ lại.

Khung cảnh giấc mơ tạo ra là sự phản ánh của những suy nghĩ chân thật của con người

Anh cúi đầu im lặng, không biết đang chờ đợi điều gì, đứng trước cửa nhà Chúc Kinh Nho suốt hơn mười phút. Thời gian vừa như vút qua lại vừa như dài đằng đẵng, cơn mưa nhỏ lất phất biến thành mưa dông bão táp, dần nhấn chìm những đầu mút thần kinh đang cố duy trì lý trí.

Bách Thanh Lâm gõ lên cánh cửa ấy.

Khoảnh khắc cửa mở, khuôn mặt Chúc Kinh Nho lập tức lộ vẻ mừng rỡ: “Em tưởng anh Bách đi rồi.”

Bách Thanh Lâm không trả lời, ánh mắt bao phủ trọn vẹn Chúc Kinh Nho, sự bình tĩnh đầy đè nén bị phá hủy trong phút chốc. Anh một lần nữa ôm lấy Chúc Kinh Nho.

Hơi lạnh được xua tan, anh ôm chặt tới mức không còn kẽ hở, cánh tay siết lấy eo Chúc Kinh Nho không buông. Bách Thanh Lâm vùi mặt vào cổ Chúc Kinh Nho, cúi đầu run khẽ, hơi thở rối loạn, tim loạn nhịp như một mớ bòng bong.

Cảm giác khát khao và trống rỗng mà hội chứng khát khao da thịt mang tới lập tức biến mất.

Như mạch nước ngầm thấm ướt mảnh đất khô cằn, sự thỏa mãn không gì sánh được lan khắp cơ thể.

“… Không đi được.” Bách Thanh Lâm khẽ nói: “… Vì hơi nhớ em.”

Chỉ rời xa hơn mười phút là đã không chịu nổi, bồn chồn, sa vào hỗn loạn.

Khoảnh khắc lời nói thốt khỏi miệng, Bách Thanh Lâm mở mắt bừng tỉnh. Tướng ngủ của người trong lòng luôn thay đổi nhưng càng lúc càng rúc sâu vào vòng tay anh một cách dựa dẫm.

Trước khi chiếu “Mũi đất số 7”, trên màn chiếu có chiếu một bộ phim cũ khác, Bách Thanh Lâm ngồi xem một lúc lâu trong gió đêm.

Cách đó không xa, Chúc Kinh Nho đang nô đùa cùng đám đông ồn ào, nụ cười vẫn sống động và phóng khoáng như thế, chân mày khóe mắt đều rất đỗi xinh đẹp.

Dường như chưa hề thay đổi so với bên trong tấm hình Bách Thanh Lâm đã lấy đi, tuổi trẻ vẫn là tuổi trẻ.

Điều khác biệt duy nhất là đến cuối Chúc Kinh Nho đã bước về phía anh, tựa như vượt qua sông dài thời gian, vượt qua những biến đổi của năm tháng, từng bước từng bước lại gần bên anh.

“Người xuất hiện trong mơ, tỉnh dậy rồi nhất định phải đi gặp.”

Trong phim là vậy, ngoài phim càng vậy, trong mơ ngoài mơ đều như thế.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.