🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngày lại ngày trôi qua, Chúc Kinh Nho chẳng lúc nào là rảnh rỗi, dù ở bất kỳ đâu cũng có thể vui chơi đủ kiểu. Y dẫn Bách Thanh Lâm đi ngắm sao trên nóc nhà cũ kỹ, hôn nhau tại nơi cao nhất của vòng quay mặt trời, đi trượt tuyết, chơi ném tuyết, cùng nhau chạy như điên dưới cơn mưa chỉ để kịp ngắm pháo hoa.

Khi ồn ào thì rầm rầm rộ rộ, khi yên tĩnh lại vô cùng thắm đượm.

Buổi tối, Bách Thanh Lâm sấy tóc giúp Chúc Kinh Nho, yên lặng nghe y kể về những chuyện thú vị từng trải qua, sau đó ôm y vào lòng, dụi mặt vào người y. Hai người cùng tựa bên cửa sổ nghe tiếng mưa rơi, nghe một lúc lại không kìm được mà hôn nhau.

Màn đêm qua đi là trời lại sáng. Buổi chiều, một mảnh vải lớn được trải trên thảm cỏ ướt nước trống trải ở công viên, Chúc Kinh Nho nằm trên đó, một tay che nắng để tạm chợp mắt.

Bách Thanh Lâm vốn đang câu cá bên bờ sông sợ đánh thức y nên chân bước thật khẽ. Sau khi dừng lại, anh dùng bóng của mình để che nắng cho Chúc Kinh Nho.

Gió thổi mặt nước lăn tăn, ánh sáng từ từ bị mây che khuất.

Bách Thanh Lâm thở phào một hơi rồi ngồi nghiêng người bên cạnh Chúc Kinh Nho. Mắt anh quét khắp người y, ngắm nhìn mà chẳng biết chán. Anh kiềm chế bản thân hồi lâu, đầu ngón tay nóng ran và ngứa ngáy, cúi đầu với biểu cảm điềm tĩnh, kìm nén.

Tay còn thật thà hơn người, chẳng tự biết thì đã đưa lên chọc vào tóc Chúc Kinh Nho.

Sau đó khẽ chạm bờ môi.

Động tác càng ngày càng táo bạo, bụng ngón tay cọ lên phần thịt mềm trên má.

Bách Thanh Lâm thoáng thất thần, lặng lẽ ổn định hơi thở. Thế nhưng một lúc sau, dường như bị thứ gì đó mê hoặc, anh chống tay lên nền đất bên cạnh thảm cỏ rồi khom người cúi đầu, hôn trộm một cái thật nhẹ nhàng và thận trọng như đang hôn lên một giọt sương.

Chúc Kinh Nho không giả vờ ngủ tiếp nữa, vươn tay ôm lấy cổ anh: “Mấy hôm nữa là Giao thừa.”

“Ừ.”

“Về nhà cùng em nhé.”

Bách Thanh Lâm mượn lực nâng người dậy rồi ôm Chúc Kinh Nho vào lòng, siết chặt vòng tay như không thể tách rời. Hành động còn thành thật hơn lời nói.

Tối đó, anh thu dọn rất nhiều hành lý, phân loại và đóng gói gọn gàng ngăn nắp. Anh đã quen lên kế hoạch để không có sai sót nào, quần áo và đồ dùng hàng ngày trong vali được gấp xếp ổn thỏa, ngay cả hòm đồ chuyên dụng khi câu cá cũng được lau chùi một lần.

Thu dọn tới phòng làm việc, Bách Thanh Lâm cúi người sắp xếp, đóng gói phần lá trà thượng hạng cùng một số ngọc quý. Chúc Kinh Nho cắt hoa quả xong, lê dép đi vào: “Mang cả những thứ này sao?”

Bách Thanh Lâm chẳng ngẩng đầu lên: “Tặng người lớn, họ thích.”

Chúc Kinh Nho dùng nĩa chọc một miếng lê đút cho Bách Thanh Lâm, sau đó đặt mông ngồi lên bàn làm việc, hai chân đung đưa khỏi mặt đất, có thể thấy rõ sợi dây nơi cổ chân.

Y lướt mắt nhìn, bỗng nhiên trông thấy mấy chiếc bút lông treo lủng lẳng.

Ký ức làm tình trong phòng làm việc lập tức ập về. Chúc Kinh Nho ngừng đung đưa chân, mặt đỏ ửng rồi chợt nhớ lại, lòng hiếu kỳ trỗi dậy. Y bèn đặt đĩa hoa quả xuống bàn, đi tới phía sau Bách Thanh Lâm, vươn tay ôm lấy eo anh.

“Anh Bách.”

“Hửm?”

“Trả lời em câu này, nếu không tối nay em không ngủ được.” Chúc Kinh Nho đè thấp giọng như đang làm nũng.

Bách Thanh Lâm mân mê lòng bàn tay của Chúc Kinh Nho, chiều chuộng nói: “Em hỏi đi.”

“Dòng chữ hôm đó anh dùng bút lông viết lên đùi em…” Nói được một nửa thì Chúc Kinh Nho buông tay, ngồi lại về bàn, cắn “rộp” miếng lê ngọt lịm khiến nước quả văng ra.

Bách Thanh Lâm xoay người lại, nhìn chằm chằm y, ánh mắt tối sầm. Hầu kết anh chuyển động, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống.

Làm Chúc Kinh Nho càng tò mò hơn.

Bách Thanh Lâm vẫn muốn dọn đồ đạc nhưng Chúc Kinh Nho không cho. Y ôm lấy cổ anh như koala, hương lê thanh mát lưu lại ở phần da thịt quanh miệng: “Nói đi mà, nói đi mà.”

Thật ra hành lý đã tương đối, cũng còn đủ thời gian, Bách Thanh Lâm trầm ngâm một lúc rồi giơ tay tháo kính mắt, nhéo gáy Chúc Kinh Nho và cúi đầu hôn y.

Da thịt lúc nào cũng nhạy cảm, cái ôm cách lớp quần áo không đủ làm dịu h.am mu.ốn. Anh tham lam, nóng lòng muốn cướp lấy nước bọt.

Mỗi nụ hôn là một màn dạo đầu đầy nóng bỏng. Bất kỳ hành động nào thân mật hơn cùng không thể sánh được với khi tay nắm tay và môi quyện môi, cả thể xác và linh hồn cùng được thỏa mãn một cách sung sướng.

Mai sẽ gặp bố mẹ Chúc Kinh Nho, Bách Thanh Lâm không hôn quá mạnh bạo, chỉ chà sát chầm chậm. Môi Chúc Kinh Nho hé mở để rồi há rộng một cách rất tự nhiên, để anh thâm nhập sâu hơn.

Cánh môi dưới đầy đặn ửng hồng bị hôn tới biến dạng, có phần sưng tấy.

Lòng bàn tay nắm chặt phần tóc sau gáy, không ngừng đẩy sâu nụ hôn.

Cả người Chúc Kinh Nho như đang chìm trong dòng nước suối ấm áp, dịu dàng và thoải mái, dòng suy nghĩ cũng lặng lẽ thả chậm.

Đúng lúc này, Bách Thanh Lâm ngước lên hỏi: “Muốn biết lắm sao?”

“… Ôi…” Chúc Kinh Nho nuốt nước bọt tiết ra, vừa thở dốc vừa vội vàng trả lời: “Cực kỳ muốn.”

Giây tiếp theo, âm cuối biến đổi, nụ hôn ướt át trở nên mạnh mẽ và kịch liệt hơn. Bách Thanh Lâm không giải thích gì, li.ếm láp phần thịt nhạy cảm, ngậm lấy đầu lưỡi và nút mạnh.

Nụ hôn của Bách Thanh Lâm càng lúc càng dữ dội. Khoang miệng chật hẹp và nóng ẩm bị xâm chiếm đến điên đảo, Chúc Kinh Nho bị hôn đến không chịu nổi, muốn chạy trốn, kết quả đến cả hơi thở cũng bị người đàn ông kia kiểm soát.

“Giờ thì sao?” Bách Thanh Lâm hỏi lại một lượt, âm cuối câu khàn khàn.

“Anh Bách…” Tiếng gọi vừa thốt ra, ngay sau đó đã lại bị cắn. Nụ hôn ướt át đẩy sâu, Bách Thanh Lâm li.ếm vào nơi nhạy cảm trong khoang miệng một cách thật xấu xa.

Chúc Kinh Nho hoàn toàn hiểu rõ thế nào là “ăn gian”. Lần trước y cũng bị hôn tới mụ mị như vậy, chiêu này lần nào cũng hiệu nghiệm.

Chúc Kinh Nho giãy dụa một lúc, muốn quay đi nhưng lại bị giữ chặt sau gáy, cưỡng ép và không cho phép từ chối. Vị trí không thể chịu được những động chạm của Chúc Kinh Nho chính là vùng sau gáy này, trắng trẻo và nhạy cảm, vẫn còn dấu hôn từ đêm trước. Y run rẩy, từng lỗ chân lông như giãn ra dưới sự kích thích, vừa tận hưởng vừa mơ màng đón nhận những nụ hôn.

Tiếng nước dính dớp, nước bọt kéo thành sợi bạc đầy ám muội, Chúc Kinh Nho gắng gượng bật ra lời nói đứt quãng từ cổ họng: “Nói… em nghe… được không…”

Giọng điệu dỗ dành xen lẫn tiếng thở dốc càng thêm mê hồn, khiến tai người nghe đỏ lựng, gần như là một sự cám dỗ.

Bách Thanh Lâm sợ nếu thật sự bắt đầu thì không cách nào dừng lại được. Ngày mai dù sao cũng phải bận rộn về nhà. Chỉ trong vài giây, anh đã cân nhắc xong hậu quả. Nét thèm muốn mơ hồ hiện lên trên khuôn mặt anh, chỉ một câu nói của Chúc Kinh Nho là đã cương cứng.

Màu da trắng lạnh bẩm sinh, chỉ khi động tình mới dễ ửng hồng, cũng giống như những đường gân xanh đang nổi lên ở huyệt thái dương lúc này.

Không kiềm chế được mà không ngừng hôn sâu, thần kinh sung sướng tới cực điểm.

Chúc Kinh Nho lại giãy giụa đôi chút, rồi nhanh chóng bị đè lên vách tường có treo rèm, sau lưng dán chặt vào lồng ngực của người đàn ông, tiếng tim đập rất rõ ràng, hơi ấm cơ thể truyền sang, hương tuyết tùng và hương trầm hòa quyện, thật thơm nhưng cũng đầy tính áp bức.

“Được…” Bách Thanh Lâm khẽ giọng đáp.

.

Bàn tay túm lấy rèm của Chúc Kinh Nho càng lúc càng siết chặt. Hai chân y bị tách mở, chiếc quần dài rộng thùng thình dễ dàng tụt xuống dưới chân. Sợi dây đỏ quanh eo bị một bàn tay thon dài với những khớp ngón rõ rệt cố tình ngoắc lấy, bàn tay ấy dường như còn đang thong thả đo vòng eo.

Hơi thở của Chúc Kinh Nho ngày một hỗn loạn, vì mông cảm thấy được thứ gì đó. Hệ thống sưởi trong nhà khiến nhiệt độ dâng cao, nóng nực khó chịu. Giây phút y kêu lên, d.ư*ng v.*t dựng đứng đã chạy dọc theo mép đùi y và bắt đầu nhẹ nhàng đung đưa.

Phần đỉnh chạm lên cửa động nhưng chưa tiến vào hẳn mà trượt ra trượt vào ở khe đùi trắng mịn, trơn nhẵn. Chúc Kinh Nho có thể cảm nhận được đường vân cũng như gân xanh gồ lên trên d.ư*ng v.*t, bên trong không nhịn được mà mềm nhũn.

Bắp đùi kẹp chặt rất phù hợp để c.h.ị.c.h, Bách Thanh Lâm không kìm được thúc hông, tiếp tục ra sức đâm chọc theo mép đùi, tạo ra những âm thanh chà sát dâ.m đã.ng.

Chúc Kinh Nho không thể nào miêu tả được cảm giác sung sướng lạ thường nhưng đầy phấn khích này, đùi như đang bốc cháy, đỏ rực cả mảng. Chỉ cần cúi xuống là thấy được đùi mình đang bị chơi đùa như nào, mắt y đảo liên tục, răng cắn chặt, sau đó đột nhiên bị sợi dây đỏ ghìm hông.

Bàn tay kia chà sát đường cong eo, từ hõm eo tới bụng dưới, thi thoảng ấn nhẹ, đôi lúc lại nhéo lấy, cuối cùng luồn sâu xuống dưới.

Chúc Kinh Nho bị chạm nhẹ vậy là đã muốn bắn, nghiện tay đúng là không thể cứu, suýt chút nữa đã lên đỉnh.

Lúc này đùi y đang run rẩy, mông cũng bị vỗ “bộp” một cách đầy xấu xa. D.ư*ng v.*t người kia hết lần này tới lần khác gần như đã đút vào lỗ nhưng rồi lại nhẫn nhịn kéo ra, chỉ cọ lên vách ngoài, cảm giác luồng điện tê dại ập tới.

Bách Thanh Lâm như cảm thấy được điều gì đó, vừa thở dốc vừa mạnh tay chặn lại, không cho Chúc Kinh Nho bắn. Sau đó, d.ư*ng v.*t anh bắt đầu ra sức đâm rút, phấn kính đến lạ thường, bên trong đùi của Chúc Kinh Nho bị chà sát đến đỏ bừng.

Sống lưng Chúc Kinh Nho đã tê rần đến mức run rẩy. Y nghiêng đầu nhìn Bách Thanh Lâm, cảm thấy d.ư*ng v.*t như thể chỉ cần một giây không vững là sẽ đâm vào bên trong mình.

Cơn sóng d.ục v.ọng lan khắp bầu không khí nóng nực. Họ lại hôn nhau, dính dớp và ướt nhoẹt, li.ếm lấy nước bọt của nhau, mút lấy đầu lưỡi của nhau.

Cảm giác ngứa ngáy tê dại cũng dâng cao. Bách Thanh Lâm đã gần như không thể nhịn nổi nữa, q*y đ.ầ.u chốc chốc lại đâm vào lỗ nhỏ rỉ nước, rút ra rồi sau đó lại tiếp tục lặp lại.

Cả hai đều chìm đắm trong kh.oái c.ảm, không cách nào ngừng lại. Mãi sau vài cú nhấp mạnh mẽ, Chúc Kinh Nho đưa tay vuốt ve đầu khấc, d.ục v.ọng tích tụ cuối cùng cũng được giải phóng mãnh liệt, đùi y ướt nhoẹt, cả hai cùng bắn ra.

Dư âm sau cao trào như kéo dài vô hạn. Bách Thanh Lâm cọ chóp mũi lên vành tai của Chúc Kinh Nho, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve eo y. Anh thả chậm động tác, viết lại đúng câu đã viết trong lần làm tình đầu tiên. Anh kìm nén và có chút quanh co, thế nhưng khó có thể khống chế sự điên cuồng trong hành động.

Dòng chữ được viết vào bên trong đùi của Chúc Kinh Nho: TLOML

Người yêu nhất đời.

The Love of My Life.

Tình yêu đời anh.

.

Hôm sau, máy bay đáp xuống Vân Nam, Chúc Kinh Nho dẫn Bách Thanh Lâm về quê, về tới chỗ bố mẹ.

Bách Thanh Lâm trải qua đêm Giao thừa nhộn nhịp nhất trong cuộc đời mình. Niềm hạnh phúc cùng hơi ấm gia đình trước đây anh chưa từng được cảm nhận, Chúc Kinh Nho đã mang đến cho anh.

Những gì cha mẹ anh thuở bé chưa từng trao cho anh, cuối cùng tình yêu đã trao anh.

Pháo hoa bên ngoài được bắn cả đêm.

Gần qua ngày mới, Bách Thanh Lâm bước vào căn phòng ngủ mà Chúc Kinh Nho đã ở hơn chục năm, tựa như đặt chân vào một miền thời không khác, tận mắt chứng kiến Chúc Kinh Nho trưởng thành. Những bức ảnh được đặt cạnh nhau, từ khi sơ sinh đến khi chập chững biết đi, từ thuở bé đến khi niên thiếu, mỗi năm đều lưu lại dấu ấn, tuổi tăng dần, khuôn mặt cũng dần chín chắn hơn.

Anh chăm chú ngắm nhìn tới mức không thể rời mắt.

Chúc Kinh Nho nghiêng đầu: “Anh Bách hồi bé trông như nào nhỉ?”

Bản thân Bách Thanh Lâm cũng chẳng nhớ nổi. Mạch suy nghĩ của anh có chút đình trệ, ngón tay lật tới bức ảnh năm 18 tuổi được ghi chú bằng bút dạ, bối cảnh phía sau là ga tàu hỏa Tô Châu. Chúc Kinh Nho đội chiếc mũ len đang là mốt khi ấy, ngồi trên cầu thang trong tư thế buông thõng, mỉm cười với ống kính, mang nét đẹp tươi trẻ và sáng sủa, sau lưng đeo chiếc túi đựng đàn ghi-ta cỡ lớn.

Tô Châu.

Rất nhiều năm về trước.

Nơi sâu nhất trong ký ức của Bách Thanh Lâm được mở khóa. Anh đặt cuốn album xuống, giơ tay vuốt ve má Chúc Kinh Nho, khẽ hỏi y đã đi vào lúc nào.

Chúc Kinh Nho ngẫm nghĩ: “Sau khi kỳ thi Đại học kết thúc, chỗ nào đông người chơi rock thì sẽ tới chỗ đó.”

Bách Thanh Lâm nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi nốt ruồi son nơi đuôi mắt của Chúc Kinh Nho. Anh im lặng một lúc rồi như có chút nôn nóng, cọ chóp mũi lên đó. Chỉ khi hơi thở hòa quyện, da thịt chạm vào nhau mới là được cứu rỗi.

“Kinh Nho.” Bách Thanh Lâm gọi tên y, mỗi lần gọi đều khó kiềm cảm xúc.

“Sao vậy?” Chúc Kinh Nho hỏi anh.

Bách Thanh Lâm hôn nhẹ lên trán Chúc Kinh Nho.

.

Ga Tô Châu, Chúc Kinh Nho 18 tuổi đeo ghi-ta trên lưng, được đám đông vây quanh, dường như đang phát sáng. Một nhóm người hừng hực khí thế, ở cái tuổi trẻ trung và ngông cuồng nhất, nói muốn lang bạt bốn phương.

Còn Bách Thanh Lâm 22 tuổi thì một mình tiến về phía trước, muốn đi trên con đường tuần tự từng bước theo kế hoạch, phóng mắt là có thể thấy được điểm cuối.

Anh lặng lẽ bước ngang qua Chúc Kinh Nho.

Nhiều năm về trước, Chúc Kinh Nho chưa để ý tới Bách Thanh Lâm giữa biển người mênh mông.

Chỉ có Bách Thanh Lâm là dừng bước, lẳng lặng quay đầu, chăm chú nhìn cậu thanh niên trẻ trung và ngông cuồng, nốt ruồi son nơi khóe mắt khi cười cũng sẽ nhếch lên, chói lòa hơn bất kỳ ai kia.

Khi ấy anh còn chưa biết tên y, cũng chưa biết hơn mười năm sau họ sẽ gặp lại.

Thiếu một bước, chậm một bước, hoặc sớm một bước, bọn họ đều sẽ không gặp được nhau.

Mãi cho tới ngày Chúc Kinh Nho bước chân vào quán cà phê.

Giây phút tiếng chuông gió vang lên, bánh răng vận mệnh đã đi đúng hướng.

.

Tiếng pháo hoa nổ vang từng chùm, thần kinh căng cứng của Bách Thanh Lâm cũng dần dần thả lỏng. Anh ôm chặt Chúc Kinh Nho, vừa định hôn thì chợt có tiếng gõ cửa vang lên.

“Tiền lì xì, mỗi đứa một phần.” Quý bà Vương phát lì xì xong thì quay người rời đi với nét mặt khó lời hình dung, dường như có chút không dám nhìn thẳng.

Chúc Kinh Nho bật cười thành tiếng, xé mở bao lì xì thì phát hiện bên trong có một tờ giấy, chữ viết của mẹ y: “Thêm đứa con trai, thêm một đôi bát đũa, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”

Y vui tươi hớn hở, nhổm người xé tiếp bao còn lại.

Bao dày hơn là của Bách Thanh Lâm.

.

Đêm Giao thừa, Chúc Kinh Nho nằm bò trong lòng Bách Thanh Lâm, hỏi anh có ước nguyện gì cho năm mới. Anh trả lời, cũng nói thành lời.

Câu trả lời ấy bùi tai hơn mọi lời âu yếm – Mong Kinh Nho của anh sẽ mãi mãi vui vẻ, không cần phải trưởng thành.

“…” Chúc Kinh Nho đứng hình hồi lâu, đột nhiên bị mấy chữ đơn giản bên tai kích thích. Tình ý vượt quá sự e dè và vòng vo, nguy hiểm, thật sự rất nguy hiểm. Y ngồi bật dậy, mặc quần áo lên người. Dường như có một ngọn lửa đang nhen nhóm trong lồng ngực y. Giọng nói tràn ngập niềm vui và rung động, âm cuối run khẽ.

“Bây giờ đi theo em, đừng hỏi đi đâu.”

.

Đường phố đêm Giao thừa, Chúc Kinh Nho và Bách Thanh Lâm quàng khăn, tay nắm tay, tản bộ không mục đích, đi tới đâu thì biết tới đó, có dạo khắp thành phố thì cũng chẳng thấy chán.

Chúc Kinh Nho dẫm lên cái bóng của Bách Thanh Lâm dưới ánh đèn.

Mọi lời y nói, Bách Thanh Lâm đều chăm chú lắng nghe.

Quá khứ, hiện tại, tương lai, tất cả đều đã rõ ràng.

Hai giờ sáng mùng Một năm mới, Chúc Kinh Nho bảo muốn đến bờ sông đốt pháo hoa cho Bách Thanh Lâm, thế là bèn lái xe lên đường.

Ba giờ sáng, pháo hoa màu xanh lam nở rộ tựa sao băng lướt qua đường chân trời, rực rỡ và chói lòa.

.

Hai người trong xe hôn nhau tạo những tiếng nước đầy quyến rũ. Không gian chật chội, ghế ngồi được ngả xuống, hông Chúc Kinh Nho tì lên vô-lăng. Vệt hằn đỏ nhàn nhạt lẫn với sợi dây đỏ đeo eo, cùng làm tôn nhau lên. Y hơi ngửa đầu, hầu kết trên cổ nhấp nhô. Tình yêu và d.ục v.ọng, trước giờ luôn song hành.

Y thích khi Bách Thanh Lâm tình mê ý loạn, để lộ biểu cảm nôn nóng khó kìm nén; thích khi khuôn mặt lạnh lùng kia nhuốm màu tì.nh dụ.c, dường như tất cả mọi thứ h.am mu.ốn đều sinh ra vì y.

Không gian riêng tư chật hẹp càng khiến con người ta thả trôi suy nghĩ. Bánh xe rung nhẹ, nhấp nhô lên xuống, cũng giống như Chúc Kinh Nho lúc này đang ngồi trên người Bách Thanh Lâm, từ từ để d.ư*ng v.*t chôn sâu vào nơi ẩm ướt.

Cơ bắp toàn thân của Bách Thanh Lâm căng cứng. Anh nheo mắt, ngẩng lên nhìn mồ hôi đang nhỏ giọt từ cằm Chúc Kinh Nho, muốn li.ếm sạch nhưng rồi kìm nén không làm. Cảnh tượng trước mắt kích thích mạnh tới thứ kh.oái c.ảm thầm kín nhất trong lòng anh, khiến anh thỏa mãn không lời nào có thể diễn tả.

Đã hoàn toàn nối liền thành một khối, trong chớp mắt xuất hiện thứ ảo giác rằng có lẽ họ vốn đã gắn liền với nhau, linh hồn hòa quyện làm một, không thể tách rời, thoải mái đến ngất ngây.

Chúc Kinh Nho vô thức siết lại. Vì trong xe khá ấm nên nửa người trên của y chỉ mặc một chiếc áo giữ nhiệt mỏng, mảnh ngọc Quan Âm đeo trên cổ rủ xuống bên ngực.

Bách Thanh Lâm vươn tay khẽ khàng vuốt ve, chạm dần từ hông tới ngực y, tận hưởng thứ xúc cảm tuyệt vời nơi đầu ngón tay. Anh có chút say sưa, như thể đang thị sát vùng lãnh thổ của riêng mình, h.am mu.ốn chiếm đoạt và kiểm soát cùng nhau bùng phát.

“… Ưm… A…” Chúc Kinh Nho hưng phấn hơn bao giờ hết. Y trì hoãn một lúc ngắn rồi nhấc mông lên, sau đó đột ngột ngồi mạnh xuống, lỗ sau bị d.ư*ng v.*t đâm vào rồi lại nhẹ nhàng rút ra, kích thích đến tuyến tiền liệt cũng tê mê.

Trong chuyện làm tình, bọn họ là cặp bài trùng trời sinh, dù làm gì cũng tràn trề kh.oái c.ảm.

Trong xe lập tức ngập mùi dâm dục. Cảm giác thoải mái truyền tới từ thân dưới lan khắp cơ thể cả hai người. Họ tách ra nhìn nhau một lúc, mặt cả hai đều đỏ lựng, tim đập rộn, sau đó lại tiếp tục hôn nhau.

Bách Thanh Lâm tận hưởng việc Chúc Kinh Nho khom người hôn mình, tư thế này có thể dễ dàng đâm vào sâu bên trong. Không biết q*y đ.ầ.u chọc vào đâu, lỗ nhỏ chợt co lại, kích thích tới mức anh suýt mất kiểm soát.

Bờ môi cọ sát đầu lưỡi, tựa như hành tinh va vào sao chổi tạo nên vụ nổ lớn.

Chúc Kinh Nho không kiểm soát được mà run rẩy hông. Mỗi lần trượt xuống, mông y lại đập vào cơ bụng săn chắc của Bách Thanh Lâm, tạo những tiếng “phạch phạch” rất rõ, vừa d.âm đã.ng vừa đầy nhục dục.

Y dần bị đụ tới đầu óc trống rỗng, cảm thấy bản thân giống như đã chủ động đóng cửa để bị c.h.ị.c.h, cũng như đang bị phạt sau khi cố tình dụ dỗ người ta.

Lần đầu làm tình trong xe, lần đầu làm tình cùng đàn ông ở ven sông – nơi hồi bé thường xuyên tới chơi, lần đầu làm tình trong tiếng pháo hoa và tiếng đồng hồ điểm giờ năm mới.

Chúc Kinh Nho tận hưởng những điều mới lạ trước giờ chưa từng trải qua, cảm giác đê mê dâng trào chạy khắp ngõ ngách cơ thể, hơi nóng thở ra nhanh chóng tan biến. Bụng y siết lại, bị đâm mạnh một lần rồi lập tức bắn ra.

Nửa thân dưới vừa mềm nhũn vừa co giật. Trong dư âm sau khi lên đỉnh, Bách Thanh Lâm bị kích thích mà chủ động đẩy hông, hết lần này tới lần khác thọc thẳng vào nơi sâu nhất, ác ý đâm chọc, trong đôi con ngươi đen thẳm là những h.am mu.ốn đen tối không thể để lộ ra bên ngoài.

Nhịp đẩy càng lúc càng thô bạo, Chúc Kinh Nho đã gần như ngồi không nổi nữa, hai chân run lẩy bẩy bị tách mở rộng hơn để đón nhận từng nhịp thúc của d.ư*ng v.*t, đung đưa mông lên xuống.

Nếu có người đi ngang qua, chắc chắn sẽ phát hiện ra tần suất rung lắc, nhấp nhô lên xuống của bánh xe cùng tiếng bánh lốp nặng nề.

Bách Thanh Lâm hôn mạnh lên môi Chúc Kinh Nho. Tiếng nước bọt trao đổi, tiếng bên dưới vào ra “phạch phạch”, tất cả đều khiến anh mất kiểm soát, không thể nhẫn nhịn, liên tục thúc lên một cách dữ dội. Môi anh quấn lấy đầu lưỡi của Chúc Kinh Nho không buông, mút mát li.ếm cắn. Tình yêu và d.ục v.ọng tuôn trào trong tiếng hít thở.

Chúc Kinh Nho càng lúc càng kiệt sức, rên rỉ gọi tên Bách Thanh Lâm, ngón tay co quắp muốn bám víu một thứ gì đấy.

Bách Thanh Lâm dịu dàng an ủi, nhổm người dậy điều chỉnh tư thế, để Chúc Kinh Nho nằm úp sấp trên ghế đã ngả hẳn ra sau. Mắt y mơ màng, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, giây tiếp theo đã cong lưng run rẩy. Lại bị kích thích, lại quá mức dữ dội, cảm nhận cảm giác phấn khích bị đâm xuyên trọn vẹn từ trong ra ngoài.

Tư thế tiến vào từ phía sau có thể đâm vào sâu hơn. Bách Thanh Lâm nắm gáy Chúc Kinh Nho, trán lấm tấm mồ hôi, gồng cơ bắp trên cánh tay, làn da trắng lạnh ửng hồng trước sự kích thích của tì.nh dụ.c. Cả người anh bao trọn lấy Chúc Kinh Nho.

Với tư thế này có thể áp chế tuyệt đối, không cho người kia có cách nào trốn chạy.

Má Chúc Kinh Nho cũng tấy đỏ. Không khí trong xe quá khô nóng, ngập tràn mùi tì.nh dụ.c. Y cảm nhận được từng nhịp đâm rút mạnh mẽ bên trong nơi chật hẹp, trong vô thức rên rỉ thành tiếng.

Biết rõ người đàn ông không thích lên tiếng khi làm tình, chỉ thích tập trung c.h.ị.c.h, Chúc Kinh Nho rướn người ngoắc lấy ngón tay của Bách Thanh Lâm, tự lẩm bẩm một mình: “Em bị anh c.h.ị.c.h… như chó con…”

Giây tiếp theo sau khi thốt ra lời đó, Chúc Kinh Nho lập tức đón nhận những cú giã càng lúc càng nhanh. Cơ thể y không kiềm chế được muốn bò về trước, tiếng rên rỉ thoát ra từ cuống họng.

Bách Thanh Lâm không cho phép. Anh cúi người, áp sát lên lưng y, cứ đâm thẳng vào, hết lần này tới lần khác cố tình nhấn vào tuyến tiền liệt. Cảm giác ngứa ngáy từ điểm G lan rộng nhanh chóng cuốn lấy toàn bộ cơ thể Chúc Kinh Nho.

Y đã đánh giá thấp khả năng chịu đựng của bản thân, cũng đã đánh giá thấp hậu quả nghiêm trọng do nói năng lung tung lúc làm tình mang tới.

Mỗi cú nhấp đều đâm tới mức mông run rẩy.

Bọn họ nối liền với nhau, không thể tách rời, da thịt nóng rực chỉ cần chạm nhẹ là sẽ mang tới kh.oái c.ảm nhấn chìm.

Chúc Kinh Nho bị đè bên dưới cố tình muốn siết lại, khép chặt đùi trong, muốn Bách Thanh Lâm mau chóng bắn ra. Sau đó y cảm nhận được siết lại như này không nghi ngờ gì là đang mút lấy phần đầu khấc nhạy cảm nhất khi chuẩn bị lên đ.ỉnh b.ắn ti.nh.

Cảm giác kích thích khiến d.ư*ng v.*t cứng hơn, tốc độ nhanh hơn, phần mông bị giã tới đỏ lựng.

Chúc Kinh Nho cảm thấy vành tai mình bị cắn nhẹ. Giọng người đàn ông đã không còn điềm tĩnh, chất giọng trầm khàn ngập tràn sự nôn nóng, nói không rõ tiếng: “… Không phải chó con.”

“… Gì cơ…” Chúc Kinh Nho nghe không rõ. Đuôi tóc ướt mồ hôi dính bên má, đuôi mắt đỏ hoe, còn vương giọt lệ. Y nghiêng đầu là sẽ bị hôn, đôi môi dịu dàng sẽ mút đi những giọt lệ ấy.

Bách Thanh Lâm cố tình không nhắc lại. Anh thích nước mắt của Chúc Kinh Nho, thích tất cả của y, thích Chúc Kinh Nho để lộ nét mặt tủi thân khi lòng hiếu kỳ không được thỏa mãn.

Rất xinh đẹp, rất kích thích kẻ khác đè ra c.h.ị.c.h.

Càng nghĩ càng không thể kìm nén, d.ư*ng v.*t thọc thẳng vào sâu hơn chục lần.

Bách Thanh Lâm nghe thấy tiếng Chúc Kinh Nho bật khóc, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý tưởng vừa biến thái vừa dơ bẩn.

Chúc Kinh Nho mở to mắt không thể nào tin nổi, quay lại nhìn Bách Thanh Lâm. Cùng với t*.nh d.*ch, một chất lỏng nóng rực và ồ ạt hơn phun vào bên trên. Y run rẩy vì xấu hổ, nước mắt tràn ra từ khóe mắt, lỗ nhỏ bị bắn tới co rút. Y muốn bỏ trốn nhưng thật sự chẳng có cách nào.

Cuộc tình ái quá mức dâ.m đã.ng và hỗn loạn khiến Chúc Kinh Nho cũng lập tức xuất tinh. Bị đụ tới bắn ra, bị đái vào trong, bàn tay co quắp của Chúc Kinh Nho cào lên mặt da bên cạnh ghế ngồi, tạo tiếng “roẹt roẹt”.

Một khi nếm thử loại kích thích này, sẽ không bao giờ có thể quên được.

.

Mùng Hai năm mới, Chúc Kinh Nho còn đang chìm trong giấc mộng.

Bách Thanh Lâm cúi đầu trước bàn phòng ngủ, quyển nhật ký trải mở, bút mực gạch đi rồi viết lại. Ban đầu bên trong chỉ ghi vài câu, tóm tắt súc tích về mỗi ngày.

Trước khi gặp Chúc Kinh Nho thật sự chỉ có việc câu cá là có thể ghi chép lại.

Trời trong.

Cá chép ba con.

Cá trắm năm con.

.

Trời âm u.

Cần câu tróc sơn.

Nên đổi.

Sau khi Chúc Kinh Nho xuất hiện.

Trời trong.

Có người mượn mồi.

Thuốc lá có hương bạc hà. (Câu này đã bị gạch bỏ)

.

Ghi chép ngày hôm nay:

Trời trong.

Em ấy ngủ bên cạnh tôi.

Tôi sợ âm thanh bên ngoài cửa sổ sẽ đánh thức em ấy.

Về sau, Chúc Kinh Nho xem được cuốn nhật ký này, y bèn vung tay, để lại nét chữ phóng khoáng của mình bên cạnh nét chữ thể Hành thư tuyệt đẹp của Bách Thanh Lâm.

— Trời trong.

— Anh Bách đứng thức tôi bằng một nụ hôn.

.

Quán bar Perfumum nằm tại số 79, đường Ngân Hà, thành phố Nam Hải, còn số 80 đối diện là quán cà phê Bờ Nam.

Ngã tư đường nườm nượp người qua lại, ồn ào chẳng dứt. Trên vỉa hè, Chúc Kinh Nho và Bách Thanh Lâm tay nắm tay, cùng bước về phía trước.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.