Phan Ngọc hứng trí, nhìn 2 người trước mặt, cười khanh khách mà nói:
- Ngươi cũng nên biết mình đang nói cái gì?
- Ta biết ta làm gì!
- Ha ha, thì ra ngươi cam tâm tình nguyện, ta không còn gì để nói.
- Trầm Hương là thê tử của ta, là thanh mai trúc mã của ta. Ta đã thề kiếp này trọn đời này không phụ nàng.
- Lưu lang…
Đôi mắt ướt đẫm nhòe đi, nàng thâm tình kêu một tiếng.
- Trầm Hương? Ha ha. Quả nhiên ngươi yêu mị như tên của mình. Lưu Phong, ta căn bản không thèm quản chuyện của ngươi nhưng mà phụ thân ngươi tìm ta giúp đỡ, đặt số tiền lớn như vậy, chuyện này ta không thể không làm. Đó là … trừ yêu!
Lưu Phong sắc mặt đại biến, đem thê tử bảo hộ phía sau.
- Ngươi nói cái gì? Ta không hiểu.
Phan Ngọc tay khẽ nhúc nhích, một trận gió thổi qua.
Bỗng có một bóng người xuất hiện, người kia chính là Lưu viên ngoại.
Hắn mở to mắt trừng Lưu Phong, giận dữ tát cho Lưu Phong một cái vang dội
- Nghịch tử! Nếu không có Phan công tử chỉ sợ ta tưởng ngươi còn chưa biết gì, hóa ra ngươi đều biết hết!
Lưu Phong quỳ phịch xuống đất, ai oán kêu môt tiếng:
- Cha!
Lưu viên ngoại lôi kéo Lưu Phong, nói:
- Pháp sư, cầu ngươi mau mau giết yêu tinh này trừ hại cho Lưu gia ta.
Lời còn chưa dứt, một chùm ngọn lửa màu lam nhanh chóng lan tràn, hình thành nên ngọn lửa dữ dội đem Trầm Hương vây bên trong.
Nàng từ kinh hoảng lại dần trấn định, lộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vong-tinh/2063759/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.