Tên của Phan Ngọc là có từ lúc còn trong bụng của mẫu thân, sinh ra đã có tính cách to gan lớn mật.
Trời đã cho hắn có đôi mắt âm dương nhưng cũng không có vì vậy mà sinh ra phiền muộn, ngược lại hắn còn đem điều này trở thành một loại thú vui. Chính hắn đã nói:
- Có thể cùng bọn ma quỷ chơi đùa, không phải rất tốt sao?
Cũng bởi vì loại dị năng này mà lúc năm tuổi, hắn liền bái Phong Tùng Phong phái Nhật Dương làm sư phụ, chính thức trở thành đệ tử thứ mười một.
Trời sinh Phan Ngọc có dị năng, đầu óc lại cực kì thông minh, vô luận học cái gì cũng đều dễ như trở bàn tay. Kiến thức mà mọi người phải mất ba tháng mới hiểu được thì hắn chỉ cần nhìn sơ qua liền biết.
Sư phụ đối với hắn khen ngợi không dứt, ở trên có vài vị sư huynh cũng đối xử với hắn càng thêm trân trọng, sư huynh đệ trong lúc đó đều hòa thuận vui vẻ.
Phan Ngọc vẫn thường nghĩ là mình sẽ ở nơi có bầu không khí hài hòa này, tiếp tục học hành, cho tới ngày hắn học xong, rời khỏi sư môn.
Nguyện vọng nho nhỏ này của hắn bởi vì sự xuất hiện của một người mà nhanh chóng tiêu tan.
Đó là một ngày có thời tiết rất tốt, Phan Ngọc ở trên núi hít thở bầu không khí mát mẻ, mới ra ngoài chạy một vòng trở về nên mặt có chút hồng, trên trán là tầng mồ hôi mỏng.
Cửa phòng khép hờ, Phan Ngọc giống như mọi ngày đẩy cửa ra, đang muốn đi phòng bếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vong-tinh/2063775/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.