Đôi mắt của hắn vốn không nên như thế này.
Tiếng động trong sân đột nhiên im bặt, rơi vào một khoảng lặng c.h.ế.t chóc.
Ta tò mò đậy nắp nồi cháo, định ra ngoài xem sao.
Vừa nhìn ra ngoài, ta bỗng c.h.ế.t lặng, cả người đứng đờ ra tại chỗ.
Trong sân xuất hiện một người phụ nữ.
Tần Lạc Trần cảm nhận có người lạ, ngừng động tác, lạnh giọng hỏi: “Ai đó?”
Đại Bảo đứng bên cạnh hắn, miệng há hốc, mắt mở tròn kinh ngạc.
Bởi vì cô ta quá đẹp.
Giọt lệ ở đuôi mắt càng làm cho đôi mắt ấy thêm phần yêu kiều.
Ta chỉ cần nhìn qua là biết ngay cô ta là ai.
Lâm Thanh Sương.
Nữ chính trong nguyên tác, người mà Tần Lạc Trần từng một lòng một dạ, luôn muốn bảo vệ.
Vừa nhìn thấy Tần Lạc Trần, mắt cô ta đỏ hoe, vẻ mặt đáng thương khiến người ta muốn thương xót.
“Sư huynh…”
Tần Lạc Trần xưa nay không biểu lộ cảm xúc, nhưng đã bên nhau lâu như vậy, ta nhận ra khi nghe thấy giọng nói của cô ta, hắn thoáng sững sờ.
Lâm Thanh Sương nhanh chóng nhận ra ta, ánh mắt chuyển sang nhìn ta.
Không biết có phải ảo giác không, nhưng dường như ta thấy trong ánh mắt cô ta một tia khinh ghét.
Chưa đợi ta phản ứng, cô ta đã lướt đến trước mặt ta như cơn gió, đá ta ngã lăn xuống đất, và ta nghe thấy tiếng rút kiếm sắc lẻm vang lên.
12
Mọi thứ xảy ra bất ngờ, ta không kịp né tránh, chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vong-tran-bat-vong-xuyen/2349285/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.