Tuy Trịnh Ngưng Sương mới đến Bạch phủ không lâu, nhưng nàng ôn nhu nhàn lương đã sớm thu được tin cậy của hơn trăm hạ nhân trên dưới trong phủ. Trước đó không lâu, Bạch Thanh Ẩn không quản chính sự, gây tổn thất không nhỏ, Ngôn tổng quản lo lắng không biết như thế nào cho phải, nghĩ có lẽ Ngưng Sương chẳng những là tỷ tỷ của Trường Tiếu mà còn là phu nhân bọn họ, có lẽ có thể khuyên nhủ được Bạch Thanh Ẩn, ông liền gọi người ra roi thúc ngựa truyền tin đến Trịnh phủ ở Tô Châu, thỉnh Ngưng Sương hồi phủ.
Thấy Ngôn tổng quản, Trịnh Ngưng Sương mỉm cười, nói: "Tổng quản, ngươi gọi người truyền tin bảo ta tức tốc quay về kinh, có phải trong phủ xảy ra chuyện gì hay không?”
"Chuyện này. . . . . ." Ngôn tổng quản lộ vẻ khó xử, sau mới nói, "Phu nhân, kỳ thật gia không biết chuyện nô tài mời người trở về.”
Trịnh Ngưng Sương nhíu đôi mày liễu, trên mặt lộ ra một chút bất an: "Ta đây đột nhiên hồi phủ có thể khiến tướng công không vui chăng?”
"Phu nhân, người nói gì vậy? Đây là nhà của người, lúc nào người cũng có thể về. Làm sao gia có thể trách người?”
"Vậy thì tốt." Trịnh Ngưng Sương nghe vậy, mới thả lỏng đôi mày, "Tổng quản kêu ta hồi phủ là vì chuyện gì?"
Ngôn tổng quản nghĩ ngợi một lát mới nói cho Ngưng Sương: "Lão nô cũng không có ý trách cứ tiểu cữu gia nhưng từ khi tiểu cữu gia vào quý phủ, gia bắt đầu lơi lỏng chính sự, mỗi ngày đều đến Sướng Tâm viên, chẳng rõ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vong-xuyen-mat-hoi/2595681/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.