Thái lão vuốt vuốt râu, ánh mắt toát lên vẻ thâm thúy nói:
- Chúc mừng cậu đã đột phá, nguyên lai cậu cũng là đấu khí giả.
- Đa tạ Thái Lão, vãn bối vẫn còn kém xa lão nhiều a.
-" Cậu còn trẻ, như mặt trời buổi bình minh, còn ta chỉ là tia nắng nhẹ của buổi chiều tàn. " Thái lão mỉm cười
Mạc Tuyết chen vào, tò mò hỏi:
- Thái gia gia, đấu khí giả là gì ạ?
- Đấu khí giả là những người tu luyện có năng lực phi thường hàng yêu phục ma.
- Oa, con cũng muốn tu luyện trở thành đấu khí giả. Giọng nói hưng phấn của Mạc Tuyết vang lên, đôi đồng tử đen láy của nàng tỏa sáng.
- Ài... con... không được. Thái lão thở dài, lắc đầu lộ vẻ buồn rầu.
"Kỳ quái, tại sao nàng cũng uống dược tửu như ta mà lại không có biểu hiện gì, mặc dù nàng chỉ là một người bình thường". Dịch Phong khó hiểu thầm nghĩ.
- "Có lẽ nàng không phải người bình thường, hẳn là... ngươi thử bắt mạch cho nàng, ta muốn xem xét cho kỹ.
- Mạc Tuyết, để ca ca bắt mạch cho muội xem có thể làm tu luyện giả không nhé!
Mạc Tuyết nghe lời, đưa tay cho ra cho hắn bắt mạch. Song chỉ của hắn đặt lên cổ tay nàng, sắc mặt hắn lộ vẻ ngưng trọng. Trong quá trình bắt mạch, sắc mặt hắn lúc thì lộ vẻ đăm chiêu, khó hiểu, một lúc sau thì gật gù mỉm cười ý chỉ "ta đây biết tỏng rồi", mặc dù hắn chả biết cái quái gì ngoài cảm giác mềm mịn mát lạnh từ cổ tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-dau-tinh-khong/401511/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.