Edit: Ry
Đương nhiên "bệnh" của cô không khỏi được.
Thiếu nữ bị trói trên giường ngày một gầy gò, hình ảnh trước mặt Nguyên Dục Tuyết cũng như được tua nhanh, không ngừng biến đổi.
Nhưng tất cả đều nhất trí lặp lại, những gì Nguyên Dục Tuyết thấy luôn là cảnh cô gái kia bị bắt uống hết từng bát thuốc đặc quánh. Ban đầu từ phẫn nộ phản kháng, chửi bới, thậm chí hất vỡ cái bát kia, cho đến cuối, cô gái dường như đã vứt bỏ sự chống cự vô nghĩa đó, nhắm mắt lại, cau mày uống hết từng bát thuốc được đưa tới.
Cô không còn cách nào khác.
Quá đói.
Nước thuốc luôn sền sệt, càng ngày càng đặc, giống như là cháo.
Nhưng điều khiến người ta rất khó hiểu là, dù mỗi ngày cô đều uống đủ ba bát thuốc, cả người vẫn khô quắt.
Bờ môi dần trở nên khô nứt, người cũng gầy xọp xanh xao. Gương mặt vốn có phần tròn trịa hóp vào rõ rệt.
Thiếu nữ dựa vào ba bát thuốc mỗi ngày để sống, cơ thể bị trói trên giường không thể cựa quậy cũng yếu dần, nhanh chóng gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Trong chuỗi hình ảnh đằng đẵng đó, Nguyên Dục Tuyết không thấy cô được cho ăn thứ nào khác, chỉ luôn nuốt những chất lỏng đặc sệt kia để sinh tồn.
Sau tháng ngày tra tấn tưởng như không bao giờ kết thúc, cùng với những bát thuốc kì quái để giữ mạng, cuối cùng ý chí của cô gái cũng sụp đổ.
Cô khóc nấc lên, liên tục nhận lỗi với người thân đang không ngừng đút thuốc cho mình.
"Con sai rồi, con sai rồi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-khi-hinh-nguoi/1451498/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.